Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 100
Còn lại một phần nhỏ thì đặt các loại đồ lặt vặt như kéo diêm, bật lửa, đồ cắt móng tay, bàn chải đánh răng thì đã gần đầy rồi.
Tuy rằng đã để đầy, nhưng tôi vẫn có biện pháp đặt các loại quần áo tìm được ở phía trên đồ đạc, lại đặt giấy vệ sinh ở phía trên. Trong cửa hàng này còn có băng vệ sinh, đáng tiếc nhìn qua cũng đã không thể dùng, tôi nhặt đi nhặt lại lấy được mấy quyển vở với một đống bút bi. Rất nhiều cây bút bi không thể dùng, nhưng còn có mấy cây bút có thể viết, tôi đều dùng túi đựng lại.
Những thứ trong cửa hàng nhỏ đổ nát này bị vứt lộn xộn, nhưng có rất nhiều thứ tôi muốn tìm, thức ăn và đồ dùng, mặc dù một phần lớn trong số chúng đã bị hỏng, nhưng vẫn còn nhiều thứ mà tôi có thể sử dụng.
Có quá nhiều thứ muốn mang về, cho dù tôi chất đống thùng xe ba bánh thật cao, dùng móc dây cao su trên xe máy cố định xong, còn có rất nhiều thứ không chứa được chỉ có thể bỏ lại.
Tôi chuẩn bị đem những thứ này giấu đi, lần sau có cơ hội lại đến thì mang đi, trong phòng lúc trước còn có không ít đồ, tôi có thể giấu ở nơi đó. Lúc này thiếu niên vảy đen lại lấy ra một chiếc xe ba bánh nhỏ từ trên tầng sửa xe vừa rồi .
"Nơi này còn có này." Cậu ấy đẩy chiếc xe ba bánh keo kẹt tới. Tôi nhìn một chút, cảm thấy xe này cũng có thể dùng sau đó dọn dẹp qua thùng xe, lại đặt lên đó không ít đồ, nhưng không nhiều bằng xe bên này của tôi. Tôi hơi lo lắng không biết cậu ấy có thể lái xe ba bánh hay không, thoạt nhìn cậu ấy chưa từng chạm vào xe ba bánh, vừa đẩy vừa tò mò nhìn bánh xe.
Ngay cả Khương Dương cũng chạy tới sờ bánh xe, thiếu niên vảy đen nâng bánh xe lên nhìn thì Khương Dương liền duỗi móng vuốt vỗ một cái, sau đó hai người nhìn bánh xe cọt kẹt xoay tròn. Một lớn một nhỏ, một đen một trắng lắc hai cái đuôi tần suất gần như giống nhau
Tôi bảo cậu ấy thả xe xuống nhắc Khương Dương lui qua một bên, tự mình ngồi lên, sau đó chân đạp bàn đạp đi về phía trước. Đạp được hai cái thì xe trượt về phía trước, tôi vừa quay đầu lại chuẩn bị hỏi xem thiếu niên vảy đen có thể lái hay không thì thấy hai người bọn họ nhanh chóng chạy đuổi theo, giống như sợ tôi chạy đi mất vậy.
Tôi dừng lại, ôm lấy Khương Dương đang chạy về phía tôi sau đó nói với cậu ấy: "Như vừa nãy cậu có biết không? Thử äi."
Thiếu niên vảy đen nghe lời đi lên. Sau khi cậu ấy lên xe thì hơi rụt rè, móng vuốt cùng móng chân của cậu ấy khá lớn, tuy rằng kém tôi một ngón tay, nhưng nhìn thì vẫn rất linh hoạt, ít nhất thì linh hoạt hơn móng vuốt ba ngón tay của Khương Dương. Cậu ay cẩn thận nắm tay nắm, thử giam một cái, sau đó không dừng lại được rồi phi thẳng về phía trước. Sau một tiếng két dừng lại, cậu ấy muốn quay đầu trở về, nhưng không biết quay đầu như thế nào, đột ngột chuyển cả xe về một hướng, chạy thẳng trở lại.
Thôi, như vậy cũng tạm được rồi.
Còn có rất nhiều thứ dựa theo suy nghĩ lúc trước giấu đi, chờ lần sau lại đến lấy.
Tôi lái xe ba bánh, mang theo một cái thùng đồ với Khương Dương, thiếu niên vảy đen cũng lái một cái xe ba bánh rách nát khác đi theo phía sau tôi. Cậu ấy không thể khống chế tốc độ, bỗng nhiên uỳnh một tiếng đụng vào đuôi xe của tôi.
Chiếc xe này của tôi phát ra một tiếng vang, tôi và Khương Dương đều bật về phía trước. Khương Dương chắc là cảm thấy rất kích thích, cười khách khách giống như tên ngốc đến khi nấc lên, sau đó thằng bé còn giống như rất chờ mong phía sau lại đụng một lần nữa.
Nhưng thiếu niên vảy đen bị cú vừa rồi dọa sợ, lái xe rất chậm không dám lại quá gần.
Vì tránh né đám tang thi, chúng tôi đi tới đi lui, thay đổi đường nhiều lần, có mấy lần không thể không xuống xe vì đám tang thi ở gần, lúc này tôi phát hiện chỗ tốt khác của cậu ấy, sức lực cậu ấy rất lớn, cầm gậy gộc lập tức có thể biến tang thi thành thay khô đẩy di thật xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận