Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 268
Nhưng con mèo quýt kia rõ ràng rất cảnh giác, sau khi nghe được tiếng bước chân của tôi thì lập tức nhảy lên đống củi, lại nhảy lên tường rồi nháy mắt biến mất ở bên tường.
Tôi nhìn thấy con cá nhỏ ngậm trong miệng mèo kia, không cần đoán cũng biết đó là Khương Dương cho ăn. Mấy ngày nay khi chúng tôi ra ngoài hồ sen bắt vịt trời, Khương Dương vẫn luôn cầm cần câu ở bên hồ câu cá, còn dùng lưới nhỏ cán dài vớt không ít cá, tôi nói thằng bé đột nhiên tích cực bắt cá, nuôi ở trong chậu ở phòng bếp, thỉnh thoảng còn đi ngó qua ngó lại.
Tôi để ý thấy cá trong chậu thỉnh thoảng sẽ ít đi hai ba con, lúc trước tôi còn tưởng rằng là bị động vật nhỏ nào đó trộm đi, bây giờ xem ra là Khương Dương chủ động cầm đi cho mèo ăn.
Khương Dương liếc trộm tôi, đuôi thẳng tắp rủ xuống, chỉ có chóp đuôi có chút lo lắng không yên mà đong đưa.
Tôi ôm mấy cây củi, không nói chuyện con mèo mà chỉ nói: "Giúp mẹ ôm củi vào trong nhà."
Cái đuôi cứng ngắc của Khương Dương lập tức thả lỏng, lập tức ôm một đống củi lớn đi vào trong phòng. Chắc là thằng bé cho rằng tôi sẽ tức giận, bởi vì tôi rất quý trọng đồ ăn, nhưng thực ra cũng không phải, bởi vì Khương Dương tự mình bắt những con cá nhỏ kia, hơn nữa tôi với Thanh Sơn cũng không thiếu một miếng ăn của thằng bé. Chúng tôi ở chỗ này nên Khương Dương từ nhỏ đã không có bạn chơi, con cú mèo trước kia thằng bé rất thích đã chết, bây giờ thằng bé cùng vật sống nào chơi, chỉ cần không phải rất nguy hiểm, tôi không muốn làm phiền thằng bé.
Nhưng mà đứa nhỏ này lúc nào thì bắt đầu chơi đùa với con mèo quýt kia? Một lỗ tai con mèo không còn, ánh mắt nhìn tôi rất cảnh giác, không giống như là một con mèo gần người.
Buổi tối, chúng tôi không trở về phòng mình nghỉ ngơi mà đều ngồi ở trong gian chính, tôi chuyển giường trúc ra, phía trên trải chăn bông dày, chuẩn bị đêm nay trông coi ở chỗ này. Đống lửa cháy bùng bùng, ngủ ở bên cạnh đống lửa này, khuôn mặt ấm áp cũng hơi nóng lên.
Nửa đêm trước ngoại trừ có tiếng gió vù vù ra thì không nghe được bất kỳ âm thanh gì khác, thỉnh thoảng tôi đứng dậy đứng bên cửa một lúc, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đứng đến khi tay chân nguội lạnh lại trở về bên đống lửa sưởi ấm. Lúc đầu Khương Dương cứ một mực nói chuyện với tôi, sau đó chịu không nổi ngủ thiếp đi, Thanh Sơn thì không mặc kệ tôi lúc nào đi thăm thì cậu ấy đều rất nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía cửa.
Đã khuya nên tôi hơi buồn ngủ, đành phải đứng dậy ôm một ít củi bỏ thêm vào đống lửa, xoa xoa mặt uống nửa chén trà lạnh lẽo. Nước trà lành lạnh vừa uống vào trong bụng, tôi lập tức rùng mình cả người tỉnh táo hơn rất nhiều.
Những con sói rất có thể hôm nay còn có thể trở lại, loài sói mang thù lại rất to gan, nếu bọn nó theo dõi chúng tôi thì không có khả năng dễ dàng từ bỏ như vậy.
Trước đây tôi cũng từng gặp đàn sói vài lần, có một lần là lúc tương đối sớm, tôi còn đang ở trong khu tập trung, những con sói từ trên núi xuống đói đến tàn nhẫn chạy đến trong khu tập trung cư trú cắn người. Khi đó chính là lúc tai nạn tự nhiên xảy ra, tất cả động vật bao gồm cả con người ăn không đủ no, hai bên đều đói nảy sinh ác độc, cuối cùng trong nơi tụ cư một đám đại lão hợp tác đánh chết Vài con sói, mà đám sói cũng nhân cơ hội tha đi một đứa bé nhanh chóng chạy về trên núi.
Cha mẹ đứa bé ra ngoài tìm thức ăn, lúc trở về nghe nói con mình bị đàn sói tha đi, khóc ngã trên mặt đất rất lâu không đứng lên, sau đó đôi vợ chồng lên núi nói muốn cứu đứa bé trở về, về sau không gặp lại bọn họ nữa.
Lúc tôi ở một nơi khác cũng từng gặp đàn sói, người trong khu tập trung tổ chức một đoàn săn thú lên núi săn thú, săn được hai con sói trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận