Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 220
"Không cần nói nữa." Tôi miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói: "Cảm ơn, tôi biết rồi. Cậu đi đi, sau này cũng không cần đến nữa."
Tôi nói rất thẳng thắn, thoạt nhìn Cao Viễn có hơi khổ sở nhưng cũng có chút thoải mái: "Vậy được." Cậu ta nói: "Tôi hiểu được, thật ra tôi đã đoán được cô sẽ nói như nào rồi, nhưng tôi vẫn có hơi không cam lòng. Nếu bây giờ cô từ bỏ tôi, nói không chừng hai năm nữa là cô có thể tìm được một người mình thích, cô sẽ không thể hối hận nữa."
"Tôi chúc phúc cho cậu." Tôi thật lòng thật dạ nói, Cao Viễn lại thở dài một hơi, vẫy tay với tôi rồi rời đi.
Cao Viễn đi rồi, nhưng tôi vẫn đứng đó và nhìn vào cuối con đường, đứng im đó rất lâu. Không phải tôi đang nhìn Cao Viễn rời đi, chỉ là tôi không thể hoàn hồn về khoảng thời gian hai mươi năm đáng sợ này, đôi mắt tôi nhìn về phía trước, nhưng trong mắt lại không nhìn thấy một thứ gì, tôi không biết chính mình đang nghĩ gì, chỉ là hỏng bét rồi, giống như tôi đang suy nghĩ một chút, nhưng lại không nghĩ được gì.
Tôi không biết mình đứng đó bao lâu, bỗng nhiên tôi bị một cơn gió lạnh thổi tỉnh lại. Những đám mây đen dày đặc từ những đỉnh núi phía xa tràn đến, chớp mắt đã bao phủ bầu trời, nhìn tư thế này là biết sắp có một trận mưa to. Hai ngày nay chợt nóng hơn một chút, tôi đoán ngay là trời sẽ mưa, nhưng tôi không ngờ cơn mưa sẽ đến đây vào lúc này, tiết trời trở nên quá đột ngột.
Tôi ngẩng đầu nhìn mây đen trên bầu trời một lúc, sau đó mới xoay người trở lại ruộng, ngồi xổm xuống tiếp tục công việc lúc trước, nhưng nhổ được hai cây cỏ dại, tôi không kìm được mà che kín mặt. Bún dính trên tay dính đầy khuôn mặt tôi.
Nhưng giọt mưa rơi xuống dồn dập rơi ở trên lưng tôi và bùn đất xung quanh, những cây lúa nước bên cạnh tôi vang lên tiếng sàn sạt. Tôi đứng dậy giữa cơn mưa nặng hạt, thu dọn công cụ trên ruộng rồi đi bộ về nhà. Rất nhanh quần áo tôi đã ướt nhẹp, tôi cảm thấy cơ thể mình lạnh toát, hàm răng không kìm được run lên, chờ đến khi tôi đến cửa thì cả người đều đã ướt nhẹp.
Tôi vừa định bước vào thì thấy Khương Dương cũng ướt sũng cả người đang ôm hai cái ô đi ra ngoài, thấy tôi đã về, thằng bé cười nói: "Mẹ đã về rồi ạ, vừa nãy con định đi ra ngoài ruộng đưa ô cho mẹ ấy!"
Thằng bé đang thu hoạch khoai lang đỏ trên mảnh ruộng hoang dưới chân núi, nhìn dáng vẻ này thì chắc là trời mưa nên vội vàng xuống núi, đúng lúc về đến nhà trước tôi.
Tôi đi đến trước mặt thằng bé, vươn tay xoa đầu thằng bé. Dường như mỗi lần tôi xoa đầu thằng bé, tay tôi sẽ từ từ vươn ra, Khương Dương không biết tại sao nhưng vẫn hơi cúi thấp đầu, để mái tóc ướt cọ vào lòng bàn tay tôi.
Thằng bé lớn quá nhanh.
"Mẹ, mẹ sao thế?" Khương Dương dùng ánh mắt màu xanh đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm tôi.
Tôi lắc đầu, từ trong cổ họng nghẹn ngào nói ra một câu khô khóc: "Không sao đâu, con đi thay quần áo khô đi."
Thanh Sơn vẫn còn ở trên núi, không biết cậu ấy đang ở nơi nào, nhưng trời mưa to như thế này, có lẽ cậu ấy phải xuống núi rất nhanh. Tôi thay bộ quần áo ướt ra, ngồi dưới mái hiên bóc đậu. Khương Dương kéo một chiếc ghế nhỏ dài ngồi bên cạnh tôi, chiếc ghế dài này đã trở thành chiếc ghế đành riêng cho thằng bé từ khi còn rất nhỏ. Cho dù bây giờ nó có hơi nhỏ với thằng bé, thằng bé vẫn thích chiếc ghế dài này nhất.
Thằng bé ngồi ở đó cũng không yên ổn, kéo chiếc ghế dài đến rồi lui, tôi nghe thấy chiếc ghế dài nhỏ của thằng bé vang lên két két trong suy nghĩ hỗn loạn của tôi, và suy nghĩ rõ ràng duy nhất hiện lên trong đầu tôi chính là —— Khương Dương đang lo lắng. Khi thằng bé lo lắng sẽ giống như bây giờ, làm ra một số động tĩnh nho nhỏ khiến cho tôi chú ý đến
"Mẹ, mẹ không vui ạ?" Khương Dương cầm lấy hạt đậu trong tay tôi, tôi cầm hạt đậu kia trên tay mà không nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận