Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 240
Có lẽ cách để làm cho cuộc sống đơn giản hơn là suy nghĩ ít đi.
Hun khói không bao lâu, nóc nhà của căn phòng nhỏ chuyên dùng để hun khói thịt xông khói này đã bị khỏi lửa hun đen. Nếu ở bên trong lâu một chút thì sau khi đi ra tóc sẽ bị phủ một tầng tro đen.
Tôi đi từ trong phòng nhỏ ra, Khương Dương liền đột nhiên chạy tới lau mũi tôi, sau đó lại cười chạy xa. Thanh Sơn nhìn thấy vậy, liền giơ tay lên ném một quả táo khô về phía Khương Dương, sau đó bưng một chậu nước tới cho tôi lau mặt.
Có lẽ có tro đen rơi xuống mũi tôi, bị Khương Dương lau như vậy, liền biến thành một vệt màu đen. Khương Dương cũng sẽ có lúc nghịch ngợm như vậy, nhưng mà cũng chỉ có thể kéo dài trong ba phút, sau đó lại lập tức chạy vê cầm khăn mặt muốn lau mặt cho tôi.
Phản ứng của tôi chính là bôi bàn tay dính đầy tro đen của mình lên mặt thằng bé một chút, lúc này Khương Dương sẽ thét chói tai ha ha chạy đi. Tôi có thuận tay bôi lên mặt Thanh Sơn một chút, lần này ba người chúng tôi đều giống nhau, đều cần rửa mặt.
Chúng tôi đã thu thập đủ củi rồi. Vào một buổi chiều, rất nhiều tro đen trôi nổi từ phía bên kia của ngọn núi. Bui đen đầy trời giống như tuyết rơi, những mảnh vụn màu xám trắng kia cuồn cuộn không ngừng bay tới che khuất bầu trời, nhao nhao tung bay, trên mặt đất rất nhanh đã rơi xuống một tầng tro. Ngay từ khi nhìn thấy những tro đen bay qua, tôi ngay lập tức rút hết quần áo đang phơi mang vào trong nhà để tránh bị bẩn.
Những tro đen này là bụi xám sau khi cây cối bị thiêu đốt sinh ra. Bụi xám quy mô lớn như vậy chắc là do bên kia núi có người đang đốt núi, ít nhất đốt vài mảnh rừng mới có thể để cho những tro vụn này bay đến nơi này. Cũng có thể không phải là có người cố ý đốt, mà là nổi lên một trận cháy rừng lớn.
Mấy ngày nay thời tiết nóng lên, mỗi ngày mặt trời đều rất lớn, không khí cũng cực kỳ khô ráo, cho nên xảy ra cháy rừng cũng không có gì lạ.
Sự nóng lên đột ngột trong mùa thu này thực sự là một dấu hiệu. Điều này có nghĩa là sương mù đang đến. Và một khi sương mù đã đến thì rất nhanh chóng sẽ đến mùa đông. Đây là một biện pháp để nhận biết mùa đông đến sau mạt thế.
Bụi đen trên bầu trời kéo dài trong một thời gian dài. Đến buổi tối, chúng tôi bưng bát ra dưới mái hiên để ăn. Bầu trời vẫn không ngừng có tro rơi xuống. Những thứ tro này bay tới hướng bên này, trên bầu trời kia đều là một mảnh hồng làm cho người ta không phân biệt được rốt cuộc là hoàng hôn đỏ hay là bị ánh lửa chiếu rọi ra sắc hồng.
"Mẹ ơi, ngọn lửa sẽ cháy tới đây sao?" Khương Dương hỏi tôi.
"Không." Tôi vừa ăn cơm vừa dành thời gian trả lời thằng bé một câu: "Có vẻ như nó rất xa chúng ta, không thể cháy đến đây được đâu."
Sự thật giống như tôi đã nói, sáng hôm sau thức dậy bầu trời đã không còn tro, mặt đất rơi xuống một lớp tro bụi. Ngọn lửa chỗ ngọn núi bị đốt cháy rõ ràng đã được dập tắt.
Sau vụ cháy rừng không lâu, tôi nhận ra rằng mùa đông đang đến.
Thời gian của mỗi mùa thường không có sự phân chia ngày chính xác. Nó mông lung giống như màu sắc của những cái cây trên núi. Khi nào mùa đông đến ư? Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, chỉ khi tôi nhìn thấy tuyết đầu tiên rơi xuống, chúng tôi sẽ hét lên "mùa đông đến rồi!". Nhưng trên thực tế xét về khía cạnh thời tiết mà nói, trước khi tuyết rơi rất lâu, mùa đông đã đến rồi.
Đối với tôi bây giờ, có lẽ là nhìn thấy sương mù dày đặc liên tục, tôi sẽ có một cảm giác rằng mùa đông thực sự đến rồi.
Buổi sáng thức dậy, sương mù dày đặc tràn ngập cả thôn, cây gần núi xa đều nhìn không rõ, trước mắt nhìn thấy đều là một mảnh trắng xóa, chỉ có bóng dáng mờ mịt của núi non phập phồng ở trong thế giới màu trắng như ẩn như hiện. Khác biệt lớn nhất giữa trước mạt thế so với sau mạt thế có lẽ chính là mùa đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận