Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 26

Ở bên này có rất nhiều chim, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể bắt được một hai con, tôi cũng không kỳ vọng cái lưới rách này có thể bắt được cái gì, chẳng qua chỉ là tùy tay treo lên liền tiếp tục cõng quái vật nhỏ đi hướng trên núi.

Lại đi lên trên một đoạn đường, những dấu vết hoạt động của con người càng ngày càng ít, chỉ có tiếng chim hót không biết truyền đến từ nơi nào vang vọng toàn bộ cánh rừng. Ngẫu nhiên ven đường sẽ có một chút động tĩnh, đó là chim hoặc sóc ở trong bụi gai di chuyển.

Quái vật nhỏ từ lúc vào núi đều rất yên tĩnh, ngoan ngoãn ghé vào trên người của tôi nhai lá cây. Lá cây là do tôi ở trên đường nhìn đến liền tùy tay hái được đưa cho nó, nó cũng ăn thực hăng say.

Nhưng mà chẳng được bao lâu, quái vật nhỏ trên lưng vốn dĩ đang ngoan ngoãn bỗng nhiên nhỏ giọng kêu lên, tôi nghi hoặc nhìn nó một cái, cảm thấy nó đại khái là muốn ị phân, vì thế đem nó thả xuống dưới.

Nhưng mà nó vừa mới bị buông xuống liền chỉ vào một phương hướng, Trong miệng khi thì be be be khi thì ngao ngao ngao kêu bậy. Một tay tôi bế nó lên đi theo hướng nó chỉ, rất nhanh đã tìm được một chùm hoa lan lớn.

Cây hoa lan này đang nở hoa, mùi hương rất thơm. Quái vật nhỏ vây quanh chùm hoa lan vẫy đuôi nhìn tôi, tôi trầm mặc trong phút chốc, túm quái vật nhỏ quay đầu lập tức đi.

Quái vật nhỏ này giống như đặc biệt thích ăn các loại hoa, đây là loại thực đơn gì?

Bị tôi mang rời xa chùm hoa lan kia, quái vật nhó uể oải ủ rũ, cũng không vẫy cái đuôi nữa.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, lúc tôi khoảng 15-16 tuổi, hình như cũng rất thích hoa, trồng hơn hai mươi bồn hoa trên ban công lớn, nhưng tôi lại không biết chăm sóc, đều là mẹ của tôi chăm, mỗi ngày khi bà tưới nước cho những bồn hoa đó, đều lải nhải với tôi mãi.

Ngọn núi hiện tại tôi đang đi vào không phải chỉ đơn độc có một ngọn, mà là một núi nối tiếp một núi, trùng trùng điệp điệp, một mảnh phía sau đều là những dãy núi phập phồng. Vào núi để bắt những đồ vật hoang dã, không cần phải cứ đi lên phía trên, đi địa phương quá cao sẽ không bắt được những động vật nhỏ, tôi muốn bắt những thứ linh tinh như con thỏ chim ngói, phần lớn đều hoạt động ở vị trí phía dưới giữa sườn núi, đi vào sâu sẽ đi vào hai ngọn núi phía sau.

Tôi một bên vừa đi vừa chú ý những cây cối xung quanh, nếu phát hiện dấu chân của những động vật lớn ở trên lá rụng, nhánh cây của cây cối phần lớn bị bẻ gãy, tôi sẽ phải đổi một phương hướng khác để đi, bằng không rất có khả năng tôi sẽ gặp phải những thứ mà tôi không thể đối phó được.

Đi vào núi trong thời mạt thế không phải là một việc dễ dàng, Sau khi mạt thế tiến đến, rất nhiều động vật thực vật biến dị, trình độ nguy hiểm khi vào núi cũng được đề cao, nhưng mà so sánh với những tang thi còn tàn lưu ở thành thị, vẫn là ở trong núi tốt hơn một chút, rốt cuộc chỉ có số ít động thực vật biến dị, hơn nữa rất nhiều loài chỉ cần cẩn thận không cần trêu chọc tới chúng nó, chúng nó đều sẽ rất ít chủ động công kích người.

Thời tiết không quá nóng, nhưng tôi ăn mặc rất rắn chắc, còn phải cõng một con quái vật nhỏ cùng một đống đồ vật, vì vậy cả người tôi nhanh chóng liền đổ một thân mồ hôi, mồ hôi trên trán làm ướt hết cả tóc mái.

Tôi không để ý tới, chuyên chú nhìn xung quanh. Dấu vết của các loại động vật nhỏ quanh đây không rõ ràng cho lắm, yêu cầu phải cẩn thận quan sát mới có thể thấy được, trước tiên tôi phải ở những địa phương mà chúng nó thích kiếm ăn tìm xem dấu vết mới nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận