Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 193
Khương Dương và Thanh Sơn đi theo phía sau tôi, cùng nhau đi vào trong hồ, tiếng lẹp xẹp lầy lội, còn có tiếng nước xôn xao, làm mấy con chim nước và vịt hoang giấu bên trong lá sen giật mình nổi lên. Chúng nó hoảng sợ bay trốn đi, chỉ để lại mấy lông chim xám trắng, trôi nổi ở trên mặt nước.
Nước vốn trong suốt sau khi chúng tôi đi qua đã trở nên đục ngầu, một ít côn trùng nhỏ nổi tại trên mặt nước, bị mặt nước gợn sóng, cũng nhanh chóng biến mất
Lúc này ngâm mình trong nước thật ra rất thoải mái, tôi ngửi mùi sen nồng nàn ở xung quanh, chuyên tâm hái đài sen, bỗng nhiên cảm thấy hai người phía sau giống như không hái đài sen nữa, quay đầu nhìn lại thì thấy hai người bọn họ cãi nhau ầm Tï ở trong nước sờ bùn ném lên người đối phương.
Tôi dừng lại nhìn bọn họ.
Thanh Sơn lập tức quay đầu, bẻ vài cái đài sen ở bên cạnh đưa đến chậu lớn trên tay tôi. Khương Dương học theo, nhanh chóng hái đài sen.
Ngoan là ngoan một hồi, chính là hái một hồi thì hai người bọn họ lại tự tìm chuyện vui, lập tức chui vào bụi lá sen gần đó, kêu vài tiếng mới trả lời. Khương Dương lấy ra hai đoạn ngó sen non còn chưa trưởng thành từ trong nước bùn, Thanh Sơn càng là không biết từ nơi nào bắt được một con vịt hoang đang giãy giua không ngừng.
Con vịt hoang kia giống như lăn từ trong bùn ra, một thân bùn, giãy giụa vỗ cánh, phát ra tiếng la cạc cạc cạc. Thanh Sơn cũng không khá hơn chút nào, cả người bùn còn đang cười. Khương Dương càng là như vậy, quả thực thành một con khỉ đầy bùn.
Tôi nhìn bộ dạng của hai người bọn họ, biểu tình nghiêm túc trên mặt rốt cuộc không có thể giữ được, phụt một tiếng bật cười.
Phần giữa hồ sen sâu hơn một ít, nước nhiều hơn bùn, tôi không đi chỗ quá sâu, cho nên đi vòng vòng ở xung quanh. Nhưng là Khương Dương và Thanh Sơn đã chạy vào giữa lăn vài vòng, khiến cho trên người càng bẩn, tôi nhìn bùn trên đầu bọn họ, thì cảm thấy chờ lát nữa về nhà chắc chắn phải tắm rửa rất lâu.
Tiếng nước thình thịch thình thịch cứ không ngừng vang lên bên tai, tôi chuyên tâm hái đài sen, Khương Dương Thanh Sơn hái được một lúc thì ai chơi theo ý người nấy, chơi một lúc thì quay lại hái. Hồ sen này đã rất lâu không có ai tới thăm, đài sen nhiều đến mức chúng tôi đi không hết nửa vòng hồ thì đã hái đầy một chậu lớn màu đỏ.
Tôi đẩy cái chậu lớn này vào bờ, bùn dưới chân vừa mềm vừa trơn, chân chìm xuống thì rất khó nhấc lên, thấy tôi cố hết sức đẩy cái chậu lớn kia về phía trước, thì Thanh Sơn vốn đang tìm vịt hoang đã bơi lại đây, một tay nâng cái chậu lớn màu đỏ nặng ne kia lên, lướt qua tôi đặt lên bờ.
Mặt trời vẫn chiếu sáng trên đỉnh đầu, nhưng đột nhiên trời bắt đầu mưa. Tôi đang lấy đài sen trong chậu màu đỏ thẫm ra, chuẩn bị xuống nước lần nữa thì trên mặt đã bị giọt nước rơi trúng.
"Mẹ, trời mưa rồi!" Khương Dương bám vào bên bờ, móng vuốt nắm chặt cỏ dại trên bờ, híp mắt ngửa đầu, để nước mưa rơi vào mặt mình.
Lời này vừa nói ra, hạt mưa bùm bùm rơi xuống tới, một đám lá sen lớn bị nước mưa đánh lộp bộp rung động. Nơi này cỏ cây tươi tốt, rất nhanh đã có một đám hơi nước như sương mù bắn tung tóe.
Mưa lập tức lớn hơn nữa, đôi mắt bị xối mở ra không được, Khương Dương ở hồ sen xếp một lá sen lớn đưa cho tôi. Tôi úp ngược lá sen lớn lên trên đầu ướt dầm dề của mình, giơ tay lấy cánh tay lau khuôn mặt tràn đầy nước mưa một cái.
Khương Dương cũng hái một lá sen, úp lên đầu giống tôi, nhưng mà tôi cảm thấy thật ra thằng bé nên là giống như Thanh Sơn, dứt khoát liền đứng ở trong mưa để nước mưa cọ rửa một chút tương đối tốt.
Đây là một trận mưa nắng, mưa vẫn mưa, mặt trời cũng chiếu theo ý mình, ai cũng không có ý nhường nhau.
Trận mưa nắng này tới đột nhiên, đi cũng rất nhanh, bão tố một chút, ước chừng hơn mười phút sau cũng đã dừng lại, ngay cả bùn trên mặt Thanh Sơn đều còn chưa rửa sạch sẽ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận