Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 197
Loại mùa hạt dẻ chín này, đi trên đường tiện tay thì cũng có thể nhặt một túi lớn trở về.
Ngay cả ở trong thôn cũng có hai cây hạt dẻ, không biết có phải bởi vì khoảng cách quá gần với cây hòe biến dị lớn kia hay không, dinh dưỡng không đủ, hai cây hạt dẻ kia cũng không có bao nhiêu hạt dẻ, Khương Dương còn chướng mắt mấy viên hạt dẻ xẹp lép kia. Thằng bé tình nguyện mang theo một cái túi rồi chạy trên núi nhảy khắp núi nhặt hạt đẻ.
Đầu của Khương Dương đã sắp chui đến dưới ngực tôi, bàn tay và vuốt càng thêm thô to, vảy cứng rắn, tuy rằng còn không sánh bằng Thanh Sơn, nhưng cũng có vài phần khí thế. Tính tình của thằng bé nghịch ngợm không ít, sẽ một mình chạy lên núi.
Tôi không yên tâm để thằng bé đi một mình, nhưng vẫn nhịn chưa nói, tôi tự nói với mình, Khương Dương đã trưởng thành, tôi không thể giữ mãi thằng bé bên mình, như vậy đối với thằng bé là không tốt. Thật sự nhịn không được, thì lại lập tức giảng đạo lý với chính mình, nói rằng ngẫm lại khi còn nhỏ mình muốn di chơi mà ba mẹ không cho là tâm trạng gì? Rất không vui, còn oán trách ba mẹ.
Tôi không muốn làm cho Khương Dương không vui, cũng không muốn làm cho thằng bé oán trách tôi, cũng chỉ có thể để thằng bé một mình đi ra ngoài chơi.
Thanh Sơn không giống với Khương Dương, cậu ấy hiểu chuyện rất nhiều, tuy rằng ngày thường đi ra ngoài chơi, cùng Khương Dương đều thích một ít trò chơi nhỏ của trẻ con, nhưng ở trong nhà thì đã là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không chạy loạn, cho dù muốn chạy vào trong núi, cũng sẽ trước giúp tôi làm việc nặng ngoài ruộng xong rồi mới đi.
Đối với Thanh Sơn, tôi ngược lại không muốn để cậu ấy vẫn luôn ở trong nhà, hy vọng cậu ấy đi ra ngoài chơi nhiều hơn. Tôi cảm thấy để Khương Dương đi ra ngoài chơi mà Thanh Sơn lại phải ở trong nhà làm việc cùng tôi thì không tốt lắm.
Có đôi khi ngẫm lại, tôi cảm thấy tôi không khác øì rất nhiều người làm cha mẹ trước đây. Lúc trẻ con còn nhỏ thì không muốn thằng bé ra cửa sợ xảy ra chuyện, chờ trẻ con đã lớn thì thấy thằng bé luôn ở nhà thì lại lo lắng. Loại cảm giác này, tôi trước kia chắc chắn là không thể hiểu được, hiện tại đã hiểu rõ. Sau khi hiểu rõ chuyện này, tôi lại nhịn không được sẽ nhớ tới ba mẹ của tôi.
Tôi cảm thấy quá tiếc nuối, bọn họ trước kia chỉ hận sắt không thành thép, nói không biết khi nào mới có thể nhìn đến tôi lớn lên, hiện tại con của tôi đều sắp trưởng thành.
Thanh Sơn phát hiện tôi đang lo lắng cho Khương Dương, cậu ấy gặp gỡ loại chuyện này thì sẽ không an ủi tôi nói không cần lo lắng gì đó, cậu ay cũng không nói gì, chi trực tiếp bắt đầu đi theo phía sau Khương Dương cùng chạy trên núi, cậu ấy biết cứ như vậy thì tôi sẽ không lo lắng nữa. Lúc ban đầu tôi còn không phát hiện, sau đó qua mấy ngày mới biết được.
Loại an ủi không tiếng động này của Thanh Sơn, cũng giống như Khương Dương mỗi lần từ trên núi trở ve đều mang hoa cho tôi, làm tôi có cảm giác ấm áp.
Khương Dương nhặt hạt dẻ ở đó, Thanh Sơn không nhặt, cậu ấy dùng ná bắn chim hoang ở gần đó. Lúc trước tôi dùng cái ná kia, hiện tại đã thuộc về Thanh Sơn, cách cậu ấy dùng ná tốt hơn so với tôi rất nhiều, có thể là do sức lực lớn. Chính cậu ấy nhặt những hòn đá nhỏ có góc cạnh kia từ mương nhỏ, bỏ vào trong một cái túi, mang theo bên mình, đi ở trên đường nhìn thấy chim hoang vịt hoang linh tỉnh là có thể tùy thời lấy ra để bắn.
Có một lần cậu ấy thấy chim nhạn bay qua trên bầu trời, còn đột nhiên muốn dùng ná bắn chim nhạn. Làm sao có thể bắn được đâu, tâm bắn của ná không có xa như vậy, cũng không phải là cung tiễn.
Nghe được tôi nhắc về cung tiễn, Thanh Sơn tò mò hỏi tôi cung tiễn là thế nào. Lúc ấy tôi đang ở dùng cây trúc làm cái sọt để đựng đồ vật, cậu ấy hỏi như vậy, tôi dứt khoát dùng cây trúc làm cái cung nhỏ cho cậu ấy xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận