Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 178
Sau lập thu là tháng nóng nhất trong mùa hè, người nóng đến mất sức sống, bởi vì cú mèo chết nên vài ngày rồi Khương Dương không nói chuyện. Tôi đã quen với việc Khương Dương luôn ríu rít nói chuyện bên cạnh mà thằng bé bỗng trở nên yên tĩnh, tôi cảm thấy không quen và lo lắng hơn.
Hiển nhiên Thanh Sơn cũng lo lắng, nhưng cậu ấy không giỏi ăn nói như tôi, cho nên cậu ấy đi mấy vòng lên núi, mang về rất nhiều đồ mà Khương Dương có thể sẽ thích.
Khi tôi vác cuốc về nhà, tôi thấy Thanh Sơn đang ngồi bên cạnh cái lồng sắt nhốt cú mèo ngày trước, cậu ấy bắt một con cú mèo lớn nhét vào trong lồng. Cậu ấy vừa quay đầu thì nhìn thấy tôi, thở phào nhẹ nhõm. Tôi nhìn con cú mèo kia, nó không giống con lúc trước, chỉ là lớn hơn, bộ lông trên người xám trắng nhiều hơn.
"Tôi bắt một con cú mèo mới cho Khương Dương." Thanh Sơn có hơi vui vẻ nói: "Con này lớn hơn một chút, sẽ không dễ dàng chết như vậy."
Bây giờ Khương Dương đang ngủ trưa, lúc này hình như sắp tỉnh. Tôi và Thanh Sơn trốn đi muốn nhìn xem phản ứng của Khương Dương, đợi một lúc thì thấy Khương Dương dụi mắt đi ra từ trong phòng.
Thằng bé lập tức chú ý đến con cú mèo nằm trong lồng sắt, chúng tôi thấy rõ khuôn mặt Khương Dương lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, thằng bé chạy đến bên cạnh lồng sắt, nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt thằng bé không còn nữa. Thằng bé ngồi xổm xuống nhìn con cú mèo nằm phịch trong lồng sắt kia, trái lại gương mặt ấy hình như càng thêm khổ sở một chút.
Tôi và Thanh Sơn lặng lẽ rời khỏi phòng, Thanh Sơn không hiểu cho lắm: ".. Tôi không biết nữa, hình như không vui vẻ là bao." Cậu ấy nói như vậy, dùng ánh mắt buồn rầu nhìn tôi, giống như sợ mình làm sai chuyện gì đấy.
Tôi hiểu cậu ấy đang nói gì, cũng hiểu vì sao Khương Dương có phản ứng như thế này. Cả hai đứa trẻ này đều rất ngoan, cho nên tôi nhón chân xoa đầu Thanh Sơn, nhỏ giọng nói với cậu ấy: "Không sao, cậu không làm gì sai cả."
Khi chúng tôi ăn cơm, con cú mèo vẫn ở trong lồng. Khương Dương đang ăn cơm vẫn thi thoảng quay đầu lại nhìn một cái, sau đó nhìn tôi và Thanh Sơn, dáng vẻ như muốn nói rồi lại thôi.
"Làm sao thế?" Tôi chỉ có thể chủ động hỏi Khương Dương.
Khương Dương cúi đầu chọc bát cơm của mình: "Con kia .. không phải cú mèo."
Thanh Sơn lập tức vểnh tai bước đến nhìn con cú mèo kia, trên mặt đều là vẻ khó hiểu. Con cậu bắt chắc chắn là một con cú mèo mà.
Khương Dương nói: "Cú mèo là tên của con lúc trước, con này không phải."
Tôi biết thằng bé có ý gì, tôi hỏi thằng bé: "Con không thích con này hả?"
Khương Dương gật gật đầu, lại lắc đầu,"Thích, nhưng mà nó sẽ chết."
Thằng bé nói xong, có hơi do dự hỏi tôi: "Con có thể thả nó ra không ạ?"
Tôi không trực tiếp đồng ý với thằng bé, mà là nói: "Đây là do Thanh Sơn bắt về, có thể thả hay không thì con hỏi Thanh Sơn đi."
Khương Dương nhìn Thanh Sơn, Thanh Sơn vội gật đầu đồng ý rồi nói: "Có thể chứ."
Lúc này Khương Dương mới lộ ra một nụ cười, Thanh Sơn cũng lộ ra vẻ mặt thoải mái, tôi tiếp tục ăn cơm. Cơm nước xong, Khương Dương và Thanh Sơn cùng đi thả con cú mèo kia. Tuy rằng chuyện này khác với suy nghĩ ban đầu của Thanh Sơn, nhưng may là kết quả tốt. Khương Dương từ từ khôi phục lại, đồng ý để tôi đặt chiếc lồng sắt vào bên trong gian phòng đổ nát.
Tôi cảm thấy Khương Dương là một đứa trẻ có tế bào cảm tính lãng mạn kỳ lạ, thằng bé thích các loại hoa nhỏ và côn trùng nhỏ, trời nắng hay ngày mưa đều có niềm vui. Thằng bé thích tất cả mọi thứ xung quanh mình, cái gì cũng có thể gây hứng thú cho thằng bé. Cũng có thể đây chính là niềm vui thú thuộc ve một mình đứa trẻ? Nhưng bởi vì Khương Dương, tôi mới có thể dần dần thích nơi này hơn.
Một năm trước, gần như tôi không thể cảm nhận được tất cả những thứ bên ngoài, mỗi giây mỗi phút tôi dau cảm thấy bản thân có một rào cản với thế giới bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận