Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 242
Tuy rằng rau cải trắng có thể lớn lên nhưng bởi vì quá lạnh, những năm trước đều không tốt lắm, phải ướp muối. Chỉ có đợi đến khi tuyết tan loại rau này mới có thể lớn lên vù vù. Năm nay làm một nhà kho lớn như vậy, tôi nghĩ rằng có lẽ sẽ phát triển tốt hơn một chút, các loại rau khác cũng có thể cố gắng trồng, có lẽ có thể sống.
Ngoại trừ cái lều lớn này tôi còn làm rất nhiều giỏ trúc, đại khái tôi một cái ôm lớn như vậy, rảnh rỗi liền làm loại giỏ trúc này, làm mười mấy cái. Tất cả đều được đặt lại với nhau, trông giống như một ô nhỏ. Tôi đem sọc tre tỉ mỉ chia ra đặt lên đất.
Những giỏ tre này là tôi chuẩn bị đặt ở trong nhà chính. Mùa đông, chúng tôi ở trong nhà chính đốt lửa sưởi ấm. Tôi muốn đặt những giỏ trúc này ở bên cạnh. Nhiệt độ trong phòng cao một chút thì có lẽ có thể trồng chút rau, chủ yếu là cho Khương Dương ăn, nếu không thì mùa đông những thứ mà thằng bé có thể ăn thật sự rất ít.
Mùa đông này thực sự tốt hơn nhiều so với mùa đông năm ngoái. Vì mùa đông này, tôi cùng đám người Khương Dương và Thanh Sơn bận rộn suốt một mùa thu, bây giờ đã đến lúc hưởng thụ thành quả.
Chúng tôi đã mang về rất nhiều chăn bông lớn từ thành phố, khi trời lạnh đã lấy ra phơi nắng dưới ánh mặt trời trong một thời gian dài, phơi nắng thấy rất xốp và mêm mại, bao phủ trên cơ thể nhẹ và ấm áp, đầy một mùi hương đặc biệt. Khi tôi nằm trong chăn thấy rất ấm áp, muốn ngủ yên lặng cả đời như vậy.
Hai người bọn Khương Dương và Thanh Sơn không sợ lạnh, ở trong chăn ngủ một lát liền nóng rừng rực. Nhưng tôi không chịu được lạnh. Cho nên mỗi đêm tôi còn phải đun nước nóng, rót vào trong túi nước nóng, giấu vào trong chăn ủ ấm đôi chân. "Túi nước nóng' của tôi thật ra là một chai thủy tỉnh lớn trong suốt, đổ nước nóng vào vặn chặt nắp lại và bọc bên ngoài bằng một mớ lông, như vậy sẽ không bị bỏng chân, đặt dưới chân để ngủ rất ấm áp.
Lúc trước tôi ngủ với Khương Dương. Nhưng bây giờ vóc dáng của thẳng bé sắp cao bằng tôi rồi, cho nên chúng tôi phải ngủ riêng, nhưng vẫn không tách phòng riêng. Nó liền đặt một cái giường khác trong phòng của tôi. Sau khi biết tôi ngủ rất lâu mới có thể ấm lên, mỗi tối thằng bé chạy vào trong chăn giúp tôi ủ ấm chăn. Chờ chăn của tôi ấm áp rồi nó mới trở lại giường của mình.
Khương Dương túm chăn che đầu chỉ lộ ra khuôn mặt, ở trên giường cong thành một đống nhìn về phía tôi hô: "Mẹ ơi, mẹ mau ngủ đi, giường của mẹ ấm lắm rồi đấy-"
Vóc dáng của thằng bé tuy rằng cao hơn không ít nhưng vẫn là một dáng vẻ con nít ngây thơ. Lúc nó nhìn tôi, trong đôi mắt màu xanh biếc kia thật giống như ẩn giau hai tia mặt trời nhỏ ấm áp.
Bên ngoài sắc trời ảm đạm, gió lạnh vỗ vù vù khung cửa sổ. Tôi nằm trong chăn ấm của Khương Dương, nghe bên cạnh truyền đến tiếng động sột soạt, làm tôi bất giác nhớ tới một mảnh ký ức đã lâu.
Có lẽ khi tôi mới vài tuổi, cũng là vào mùa đông, bên ngoài có tuyết rơi dày, buổi tối ngủ rất lạnh. Chân tôi bị tê cóng và ngủ rất khó chịu. Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, cong chân kẹp chân tôi ở giữa chân bà, còn lấy tay che chân tôi. Nhưng khi ngủ ấm, tê cóng trên chân bắt đầu ngứa, tôi không thoải mái liền mở miệng rầm rì. Mà tôi vừa lên tiếng thì mẹ tôi sẽ tỉnh lại, sau đó dùng tay nhẹ nhàng gãi chân cho tôi.
Tôi tiếp tục ngủ trong sự trấn an nhẹ nhàng và kiên nhẫn đó. Cha tôi đã từng nói với tôi, mẹ tôi khi còn trẻ ngủ rất sâu. Khi họ vừa kết hôn, ông gọi thì mẹ tôi sẽ không dậy. Nhưng kể từ khi có tôi và chúng tôi ngủ với nhau, mỗi lần nửa đêm khi tôi có động tĩnh thì người đầu tiên thức dậy chính là mẹ tôi.
"Nếu mẹ con mà ngủ thiếp đi thì cha gọi mấy cũng không tỉnh, nhưng chỉ cần con khóc một tiếng là bà ấy có thể tỉnh lại ngay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận