Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 267
Loại tiếng gầm đe dọa này không giống như tiếng nói thường ngày của cậu ấy mà giống với tiếng của dã thú hơn, ngoại trừ lần này, tôi chỉ nghe thấy cậu ấy sử dụng tiếng nói đó trong lần đầu gặp gỡ, đó là trong động chó biến dị ở thành phố Hán Dương.
Tôi quay đầu nhìn Thanh Sơn, cậu ấy lại gầm lên một tiếng, lần này tôi có thể nhìn rõ ràng, đôi mắt màu vàng của cậu ấy dựng thành một đường, trong miệng lộ ra răng nanh theo tiếng gầm, bởi vì lưng hướng về phía trước. Dưới ánh lửa, ánh mắt của cậu ấy đặc biệt sáng ngời, nhìn qua có chút đáng sợ.
Nếu trong lần đầu gặp gỡ mà tôi nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ tôi sẽ không để cậu ấy sống với chúng tôi, vì tôi sẽ cảm thấy quá nhiều mối đe dọa. Nhưng bây giờ, ở bên cạnh cậu ấy lâu như vậy, tôi không sợ diện mạo hiện giờ của cậu ấy chút nào, thậm chí còn cảm thấy yên tâm hơn. Thà hung dữ, chứ nhất định không để phe mình bị bắt nạt.
Có lẽ là bị âm thanh của Thanh Sơn dọa sợ, cũng có thể là bởi vì trong phòng ngọn lửa quá sáng, vài tiếng sau tiếng sói hú bên ngoài cũng dần yên ắng, cũng không biết có phải đã rời đi hay không.
Chúng tôi không mở cửa, không ngủ tiếp mà ngồi bên đống lửa và thức qua đêm như thế. Đến rạng sáng ngày hôm sau tôi mới mở cửa. Tuyết bên ngoài bị giày xéo hỗn độn, đây vết chân sói, vườn rau nhỏ của Khương Dương cũng bị hư hại, rau bên trong cũng bị giam nát một phần.
Cổng sân không mở, tôi nghi ngờ rằng bầy sói từ ngoài hàng rào vào, tôi bê một chiếc ghế đẩu đi tìm trong hàng rào thì phát hiện có dấu chân của bầy sói. Một bức tường sân cao như vậy mà bị chúng xô đổ, chúng thực sự quá khỏe, có lẽ là biến dị.
Những con sói đó mặc dù hôm nay đã rút lui, nhưng không biết khi nào chúng sẽ quay lại, chúng tôi phải chuẩn bị sẵn sàng.
Tôi lấy ra tất cả các loại bẫy mà tôi đã không sử dụng tới trong suốt thời gian dài. Tôi nhờ Khương Dương thu dọn vườn rau của thằng bé, nhờ Thanh Sơn đào một cái hố dưới hàng rào, còn tôi thì tự mình kéo những tấm ván sắt đóng bằng đinh thép dài trong góc phòng tiện ích ra ngoài. Những tấm ván này sẽ được đặt trong hố do Thanh Sơn đào, ngoại trừ hố dưới hàng rào, tôi còn đào hố trong sân có nhiều dấu chân sói nhất trong hai khoảng đất trống, đồng thời cắm những thanh thép sắc nhọn vào đó.
Tôi đặt bẫy cho toàn bộ sân. Trước khi Khương Dương xuất hiện, tôi sống ở đây một mình, sân này cũng đã từng được đặt nhiều bẫy như thế, khắp nơi đều có cạm bẫy, nhưng nó khiến tôi cảm thấy thoải mái. Sau này, khi Khương Dương xuất hiện, dần đần, tôi gỡ bỏ tất cả cạm bẫy trong căn nhà này, bởi vì đứa trẻ đi lại lung tung, tôi luôn vô tình sẽ làm thăng bé bị thương, tiếp theo đó trong sân còn trồng rau, trồng hoa.
Bây giờ những cái bẫy này đã xuất hiện trở lại, tôi cảm thấy có chút nhớ về quá khứ. Tuy nhiên, tâm lý của tôi hiện giờ hoàn toàn khác biệt so với hơn một năm trước.
Cả ngày hôm đó chúng tôi đều bố trí bẫy rập, còn cầm dao kiểm tra quanh nhà xem có chỗ nào sơ hở hay không. Lúc trời sắp tối, tôi lại nghĩ đến tối hôm qua suýt hết đốt hết củi ở trong nhà nên bây giờ dọn một ít vào nhà dự phòng.
Tôi đi tới chỗ đặt đống củi thì nhìn thấy Khương Dương ngồi xổm trong góc đống củi không biết đang sột soạt làm cái gì, đến gần một chút mới nghe được thằng bé đang nói chuyện với thứ gì.
"Meo meo, lần sau còn phải chào bọn ta nghe chưa, nhưng mà nhất định phải đợi ở trên nóc nhà không thể đi xuống dưới, cố gắng đừng bị cái thứ kia cắn đi nhé..."
Tôi lại đi qua bên đó vài bước, Khương Dương rốt cục chú ý tới quay đầu lại nhìn tôi. Thằng bé vừa quay đầu lại, tôi nhìn thấy vật trước mặt thằng bé quả nhiên là con mèo quýt đứt tai mà tôi đã nhìn thấy hai lần trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận