Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 203

Chuong 203Chuong 203
Đường xá đi lại hơi xa xôi, trước đó chúng tôi đã luôn tìm kiếm những món đồ ăn được trong cánh đồng hoang, không biết rốt cuộc thằng bé đã chạy tới nơi xa như thế từ lúc nào.
Chúng tôi đi bộ trên cánh đồng mọc đầy cỏ dại, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những tiếng sột soạt vang ra từ trong bụi cỏ, đó là tiếng động của những con vật nhỏ đang ẩn nấp trong bụi cỏ, bị tiếng bước chân của chúng tôi làm cho sợ hãi vội vã chạy trốn đi.
"Mẹ! Nhìn kìa, nó ở ngay đây!" Khương Dương dẫn chúng tôi đến một mảnh ruộng. Lá cây đậu phộng ở đây đã bắt đầu chuyển dần sang màu vàng, nhưng hầu hết lá cây vẫn còn mang màu xanh lá. Một cuốc tôi cuốc xuống đất, kéo ra vô số đậu phông nối đuôi nhau. Dưới một gốc đậu phộng có chứa rất nhiều những củ nho nhỏ, nối liền với rễ cây mảnh khảnh, cầm trong tay trĩu nặng rủ xuống. Nơi này có tâm vào khoảng hơn chục gốc đậu phông, tuy không nhiều lắm, nhưng sau khi đào ra toàn bộ cũng có thể đủ lấp đầy một cái giỏ nhỏ.
Trong lúc tôi đang bận đào đậu phông, Khương Dương và Thanh Sơn phấn khởi đi ra xung quanh tìm kiếm, xem xem còn có thể tìm được nhiều đậu phộng hơn nữa hay không. Bởi vì tôi đã hứa với họ, nếu như tôi có thể tìm thấy thật nhiều đậu phộng thì tôi sẽ nấu đậu phộng lên cho họ ăn một bữa, còn nếu như không thể tìm thấy rất nhiêu đậu phông, thì chỗ đậu phộng tìm thấy này phải để lại làm hạt giống, chờ đến tận thời điểm này vào năm sau họ mới có thể tới ăn đậu phộng,
Hai người họ thích nhất những dịp được tôi giao nhiệm vụ, cho nên bây giờ đã rất hăng hái đi tìm. Tôi đào xong cây đậu phộng cuối cùng, lại cẩn thận tìm kiếm trong đất xem có bỏ sót củ nào hay không, bỗng nhiên Thanh Sơn lại hô gọi: "Nơi này còn có đậu phông!"
Khương Dương cũng nhảy dựng hét lên: "Nhiều lắm! Mẹ ơi! Rất nhiều rất rất nhiều!"
Thằng bé nói liên tiếp mấy lần "rất nhiều", xem ra thật sự có rất nhiều. Trong lòng tôi cũng cảm thấy chờ mong, vội cõng theo chiếc giỏ nhỏ chạy tới. BỜ ruộng rõ ràng khi trước vào lúc này đã nhanh chóng hòa thành một với cánh đồng hoang dã xung quanh, cỏ dại mọc lên rậm rạp. Tôi xuyên qua những mảng cỏ dại đã bắt đầu ngả sang màu vàng, giẫm lên vùng cỏ bị Thanh Sơn và Khương Dương giẫm đạp lúc trước, đi tới bên cạnh hai cậu nhóc đang hưng phấn kia.
Thật sự có rất nhiều đậu phộng, tôi không thể nào ngờ được. Ngay tại bên trong vùng cỏ dại, từng chùm lá đậu phộng hình bầu dục màu xanh và màu vàng ngoi lên. Bởi vì chúng là những cây đậu phộng mọc lên từ những hạt giống bị bỏ lại từ trước đây nên tuy rằng cây mọc không chỉnh tê, nhưng phóng mắt nhìn ra xa, nơi này có vài bụi, nơi kia có vài bụi, tính toán lại chắc chắn số lượng không he ít.
"Nào, cùng nhau đào đậu phộng lên thôi." May mà tôi đã đề phòng từ trước, mang theo mấy cái túi lớn, nếu không chỉ dựa vào chiếc giỏ nhỏ trên lưng tôi lúc này thì không thể nào chứa được hết nhiều đậu phộng đến như vậy.
Cỏ dại đã bị đẩy dạt ra, chúng tôi đào từng gốc đậu phộng lên, mùi tanh của đất và của cỏ sau khi bị ánh nắng mặt trời nóng bỏng phơi khô đã biến thành một mùi hương thơm đặc biệt, mang đến cho người ta một cảm giác rất buồn ngủ.
Lúc trước chỉ nhìn thấy vài gốc đậu phộng, tôi còn ti mẩn vặt củ từ trên cây xuống. Bây giờ có nhiều đậu phộng đến như vậy, tôi dứt khoát để họ nhét thẳng cả cây vào trong túi, chờ tới khi về sẽ từ từ nhặt. Dù sao những gốc cây và lá cây này sau khi mang về vẫn có thể chất đống ở trong sân, chờ khi khô ráo đốt lửa thiêu cháy.
Bởi vì định mang cả gốc cây trở về nên mấy cái túi lớn tôi mang theo đều đã bị nhét đầy, cuối cùng thậm chí còn không thể đựng thêm, phải cố sức nhét vào.
Tôi ở bên này nhét đậu phộng, mãi mới có thể làm xong, vừa quay đầu đã nhìn thấy Khương Dương và Thanh Sơn mang theo một thân bùn đất trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận