Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 148
Lúc trước Khương Dương chỉ biết kêu be be, thỉnh thoảng còn phát ra vài âm thanh kỳ quái. Nhưng từ sau khi thằng bé bắt đầu thay răng, tôi luôn nghe thấy nó lẩm bẩm gì đó, tuy rằng không phải đang nói chuyện giống như tôi nhưng đã có thể phát ra nhiều âm thanh hơn hẳn lúc trước. Nhất là mấy ngày gần đây, thằng bé luôn trò chuyện với con cú mèo bị nhốt trong lồng, giống như trẻ sơ sinh đang học cách nói chuyện.
Khương Dương ngồi xổm trước lồng sắt bi bô lung tung một hồi, cú mèo con nhìn chằm chằm thẳng bé, thỉnh thoảng nó hơi nghiêng nghiêng đầu, rầm rì hai tiếng, có lễ nó cũng chẳng nghe hiểu thằng bé đang nói những cái gì. Nhưng cú mèo có phản ứng lại, Khương Dương vô cùng vui mừng, tiếp tục bi bô không dừng lại nổi.
Khương Dương rất thích con cú mèo này, Thanh Sơn cũng thích, nhưng so với Khương Dương, cậu ấy lại không nhiệt tình quá mức đến vậy. Cậu ấy chỉ hăng hái mang về đủ loại thức ăn có thể ăn được nhiều hơn hẳn mọi khi. Ngoại trừ những loại hoa, lá non mà Khương Dương thích ăn, cậu ấy còn mang cả về các loại trái cây và thịt mà tôi thích. Bởi vì Thanh Sơn có năng lực như vậy nên mỗi lần cậu ấy mang đồ vê, tôi đều sẽ khen ngợi cậu ấy, sau đó cậu ấy càng phấn khởi vui mừng mang thêm càng nhiều đồ ăn hơn, đặt hết xuống trước mặt tôi chờ tôi khen ngợi. Trẻ em thì tính cách vẫn mãi là trẻ em, đứa nhỏ nào cũng thích nhận được lời khen ngợi của người lớn. Nhưng khen thì khen, mỗi tội quần áo của Thanh Sơn thật sự vô cùng khó giặt. Bởi vì cậu ấy đi bắt con mồi, nên lần nào trở về quần áo cũng đều dính máu, giặt thế nào cũng không sạch nổi. Tuy rằng chúng tôi còn không ít áo quần khác, nhưng vì suy nghĩ cho sau này nên không thể nào mặc hết toàn bộ quần áo dự trữ trong nhà. Cuối cùng vết máu không thể giặt sạch cũng đành chịu, dù sao Thanh Sơn vẫn luôn mặc nó, không thèm để ý gì đến chút vết tích kia.
Nhiệt độ gần đây cao đến kỳ lạ, mặt trời vừa lên tôi đã biết hôm nay lại là một ngày nắng to. Tôi nghĩ nghĩ, tuyên bố mình muốn tới bờ sông xem xét, Khương Dương và Thanh Sơn lập tức sáng bừng hai mắt, giơ móng vuốt lên chạy đi chuẩn bị đồ đạc.
Hai người họ đã muốn đi bơi lội từ lâu, thời tiết nóng bức thế này, chỉ cần vận động một hồi người ngợm sẽ đầy mồ hôi, đâu thể nào dễ chịu được như khi ngâm mình trong nước. Khương Dương còn định đem cả cú mèo theo, nhưng đã bị tôi phản đối. Trời nóng thế này, nếu như đem cú mèo ra phơi nắng, nói không chừng sẽ khiến nó chết nắng mất thôi, chi bằng cứ tiếp tục để nó ở lại nhà.
Khương Dương không chịu, nhìn cái lồng cú mèo một hồi lâu, nín nhịn nửa ngày, bỗng nhiên nói ra mấy chữ: "Cú... mèo!" Mặc dù âm điệu không đúng cho lắm nhưng vẫn có thể nghe ra thằng bé đang nói cái gì. Tôi ngạc nhiên một hồi, đầu tiên, lòng cảm thấy phấn khởi vì trừ chữ "mẹ" ra, Khương Dương đã biết nói những từ khác. Sau đó, tôi lại dở khóc dở cười, vì sao vất vả lắm mới nói chuyện được, từ đầu tiên nó nói ra lại là "cú mèo" chứ.
Tiếp theo sau đó, Khương Dương lại thốt lên mấy chữ "nước" "sông" đứt quãng. Lúc trước thằng bé không thể nói chuyện, có lẽ lý do ở chỗ dây thanh hay bộ phận linh tỉnh nào đó chưa hoàn thiện hẳn, có rất nhiều chuyện, cho dù thằng bé không nói nên lời thì nó vẫn hiểu rõ. Cho nên bây giờ khi có thể nói chuyện, tốc độ nói của nó cũng chậm rãi tăng lên.
Chẳng bao lâu sau, Khương Dương đã ôm lấy bắp đùi của tôi, trong trẻo hô hào: "Cú mèo","cùng","đi đến","bờ sông".
Tôi đã dự đoán ra tương lai sau này đứa trẻ nhà mình sẽ ầm ï đến mức độ nào.
Tôi ngồi xổm xuống bóp miệng Khương Dương, nhìn thẳng vào đôi mắt thằng bé, nói: "Đưa nó ra bên ngoài sẽ bị ánh nắng mặt trời thiêu chết."
Khương Dương do dự một chút, sau đó lạch bạch chạy sang một bên lấy cái ô giơ tới, nói với tôi: "Không thiêu."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận