Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 280

Chuong 280Chuong 280
Thằng bé Khương Dương thì không như thế, càng ngày càng thông minh, có đôi khi tôi làm bộ tức giận, thằng bé cũng nhìn ra được là tôi giả vờ.
Đến khi không tìm được con mồi khác, chúng tôi đi sông lớn bên kia bắt cá. Những đồng ruộng, dòng suối trên bãi sông đều đóng băng rồi, trên cỏ khô ngưng kết sương trắng, giẫm lên rất trơn, không cẩn thận là sẽ ngã nhào.
Móng vuốt chân của Thanh Sơn rất lớn, đằng trước còn có móng nhọn, cho nên có thể túm thật chặt đất duy trì thăng bằng trong loại tình huống băng tuyết đầy đất này. Móng vuốt chân của Khương Dương tương đối thô dày, không linh hoạt như vậy, nhưng cũng vững vàng đi trên mặt đất. Cho nên Thanh Sơn nắm tay trái của tôi, Khương Dương nắm tay phải của tôi, hai người bọn họ gần như nhấc tôi lên, đi qua đoạn đường trơn trượt nhất, tôi cảm thấy chân của mình không có chạm đất, là bay qua.
Trời rất lạnh, lúc đầu tôi muốn dời thuyền ở nhà nhỏ bên kia đập chứa nước ra ngoài, dời đến giữa hồ để câu cá, ai ngờ khi đến bờ sông, Thanh Sơn cởi áo khoác, mặc mỗi quần nhảy vào trong nước, tôi mở miệng cũng không kịp mở miệng.
Tôi yên lặng một chút, rồi lắc đầu cười. Nhìn dáng vẻ kia của cậu ấy, chắc không phải là cho rằng tôi không cho phép cậu ấy xuống nước, mới nhảy xuống trước rồi nói sau đấy chứ? Quả thực, thời tiết như vậy, tôi sẽ lo lắng bọn họ lạnh, nhưng nếu như chính bọn họ cảm thấy có thể xuống nước, tôi cũng sẽ không ngăn cản mà, dù sao lúc trước cũng đã biết có chuyện bơi mùa đông này, trước kia chính tôi cũng xuống nước giữa mùa đông, ngoại trừ lạnh một chút cũng không có gì.
Sau khi Thanh Sơn nhảy xuống sông thì không có động tĩnh, tôi hét to với mặt nước: "Thanh Sơn, nếu lạnh thì lên bol"
Lúc này trên mặt sông mới nhô lên một cái đầu đen, cậu ấy vươn tay vẫy vẫy với chúng tôi, lại lặn xuống dưới sông. Tôi thấy Khương Dương không có ý muốn xuống nước, kéo thằng bé đi lên ngọn núi thấp ở đập chứa nước bên kia tìm con mồi. Núi trong đập chứa nước không cao, đều là núi nhỏ thấp bé, nhưng chắc chắn cũng sẽ có con mồi, chúng tôi còn chưa đi qua bên đó đi săn.
Cuối cùng chúng tôi cũng không tay trắng trở về, bắt được con thỏ hoang, mà Thanh Sơn cũng bắt được mấy con cá lớn.
Lại qua một thời gian, băng trong ao tan đi, dòng chảy của dòng suối nhỏ trước cổng trở nên lớn hơn chút, thời tiết sương mù cũng nhiều hơn. Cũng giống như lúc mùa đông bắt đầu có ngày trời sương mù liên tiếp, khi mùa đông sắp kết thúc, cũng sẽ có vài ngày trời sương mù.
Chờ rất nhiều sương mù tản ra, chính là trước khi mưa xuân liên miên, một khoảng thời gian ánh nắng rực rỡ hiếm có, tôi cảm thấy ánh nắng thời gian này là dễ chịu nhất trong một năm.
Mấy ngày này, trận địa phơi nắng của chúng tôi chuyển từ trong sân ra khoảng đất rộng bên ngoài, bên cạnh khoảng đất rộng đặt rất nhiều cành củi chặt ở trên núi, phơi khô rồi có thể thu vào trong nhà nhóm lửa.
Vốn dĩ ba người chúng tôi phơi nắng dưới chân tường bên ngoài sân, nhưng không biết Thanh Sơn bỗng nhiên chạy đi làm cái gì, Khương Dương phơi nắng một lúc, đi vào trong sân thu thập chỗ đất trồng rau dưa của thẳng bé, chỉ còn lại một mình tôi vẫn ngồi ở đó phơi nắng.
Tôi phơi nắng một hồi, đột nhiên nghe thấy một chút tiếng động. Mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy một con mèo quýt đứt tai chui ra từ dưới đống củi của chúng tôi. Nó liếc nhìn tôi một cái, lại rất nhanh thu hồi ánh mắt, tiếp đó nhảy lên trên đống củi, nằm xuống híp mắt.
Cùng là phơi nắng, sao tôi lại cảm thấy nó phơi dễ chịu hơn tôi nhỉ? Tôi nghĩ như vậy, cũng dựa vào tường híp mắt lại.
Còn mèo quýt này gần như xuất hiện cùng thời gian với đàn sói mùa đông kia, một ngày nào đó những con sói kia biến mất rồi, nhưng con mèo quýt này vẫn cứ sống ở gần đây, xem bộ dáng là định cư trú lâu dài ở chỗ này. Lúc trước tôi tưởng rằng nó có một cái ổ trong cái nhà hoang nào đó, sau đó mới phát hiện, nó căn bản là ở trong đống củi của chúng tôi, một nơi tránh gió bí mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận