Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 71
Cơm nước xong xuôi rồi tôi mới lục ra được một cây bút chì chỉ còn lại một nửa đoạn và một trang giấy viết chữ, ghi lại đồ vật phải tìm lúc vào thành phố.
Trước kia cái thôn này hẳn là rất lạc hậu, không thì nhà sẽ không cũ nát như vậy, hơn nữa nhà nào cũng chẳng có đồ gì, chỉ nửa cái bút chì trên tay tôi và mấy tờ giấy, cũng phải tìm khắp cả cái thôn, tìm thấy ở một căn nhà hai tầng nhìn qua kinh tế tốt một chút, chắc là nhà đó có một đứa trẻ đi học, đáng tiếc cũng không tìm được bao nhiêu, chỉ có một quyển vở bài tập đã viết một nửa còn có thể dùng.
Tôi viết đồ vật muốn tìm lên giấy, thỉnh thoảng dừng lại nghĩ một chút. Thật ra chủ yếu là tôi muốn tìm muối trở về, muối không dễ tìm, bên này lại cách biển rất xa, ngoại trừ đi vào thành phố tìm, tôi cũng không biết nên đi tìm ở đâu. Nghĩ tới đây, tôi phát hiện hình như mình bị ngốc rồi, trước đó nên hỏi Cao Viễn một chút. Có điều loại chuyện này, bình thường cũng sẽ không tùy tiện nói cho tôi?
Trừ muối ra, tôi còn muốn tìm một ít quần áo cho Khương Dương, đối với Khương Dương bây giờ mà nói thì quần áo trong tay đều quá lớn, nghe nói thằng bé sẽ lớn rất nhanh, vậy quần áo sau này cần mặc cũng phải tìm. Mặt khác chính là những đồ vật may vá các loại, rồi là kéo. Tôi ở trong thôn này thế mà lại không tìm thấy kéo, cái duy nhất tôi tìm được thì bị gỉ căn bản không thể dùng.
Những đồ vật nhỏ này bình thường nhìn không đáng chú ý, nhưng muốn dùng mà lại không có, sẽ vô cùng bất tiện.
Vài ngày sau khi gặp đám người kia, vẫn luôn không xảy ra chuyện gì, tôi quyết định sớm đi thành phố Hán Dương một chuyến, dùng hai ngày chuẩn bị đồ ra ngoài.
Sắp đến lúc thu hoạch lúa mạch rồi, chờ lúc trở về từ thành phố Hán Dương bên kia, vừa vặn có thể về thu hoạch lúa mạch.
Muốn đi một chuyến thành phố Hán Dương không dễ dàng, tôi không có xe —— À, có một cái xe đạp, bánh xe đã xẹp, không đi được, tôi thà đi bộ còn hơn. Với lại rất nhiều mặt đường đều không dễ đi, giống như xe của bọn Cao Viễn, nếu gặp mặt đường bình thường nứt ra, trực tiếp lái qua là được, coi như vết nứt có hơi to, một đám đàn ông cầm vũ khí lấp đất, cũng có thể đi qua rất nhanh.
Nhưng tôi vẫn là mang Khương Dương đi bộ thì tốt hơn, nếu như đến lúc đó mà lấy được không ít đồ, chắc là trong thành phố sẽ có cái gì giống như xe kéo vậy, có thể dùng để chuyển đồ vật về, một đường này đi qua, vừa vặn nhìn xem đường xá thế nào, đến lúc trở về mới biết xe kéo thế nào càng thuận tiện hơn.
Đến ngày phải xuất phát, rạng sáng trời còn chưa sáng hẳn, tôi và Khương Dương lên đường tiến về thành phố Hán Dương. Lương khô là bánh nướng rất cứng, trước kia lên núi tôi cũng mang cái này, còn có nước uống và một chút dịch thảo phòng muỗi đốt, các loại công cụ nhỏ có thể cần dùng đến để ở trong túi eo, tôi còn mang theo các loại đồ vật không biết chừng có thể dùng tới, ví dụ là những cái nhẹ nhàng dễ mang như dây thừng.
Suy xét đến có thể chúng tôi phải ở lại thành phố Hán Dương mấy ngày, tôi còn mang theo một bình muối nhỏ và cá khô lúc trước làm. Cá khô là cá nhỏ nướng dùng chiếc lồng nhỏ bắt ở bờ sông, có thể ăn như đồ ăn vặt.
Các loại đồ vật cố định ở trên người, mặc quần đài áo dài tận lực che kín da trên người, lại cầm một cái công cụ vừa tay, nếu đã có thể mang theo đồ vật đủ dùng, cũng phải đảm bảo được phụ trọng sẽ không quá.
Khương Dương thì nhẹ nhàng hơn nhiều, tôi làm cho thằng bé một cái túi nhỏ đeo sau lưng, bên trong đều là khẩu phần lương thực của thằng bé. Thằng bé trái lại là thuận tiện, tùy tiện nhổ một nắm lá cây trên đường cũng có thể ăn, không kén chọn chút nào, cũng sẽ không cần mang quá nhiều đồ ăn.
Đây là một ngày gió lớn, không thấy mặt trời, mây trên trời không dày lắm, thời tiết âm u, nhưng không phải kiểu âm u sắp mưa, mà là trời râm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận