Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 78

Chuong 78Chuong 78
Thời điểm tôi ở bên ngoài tìm kiếm đồ rất tập trung lực chú ý, bất kỳ tình huống gì ở bốn phía tôi đều sẽ chú ý tới, như vậy rất hao phí sinh lực, cho nên bây giờ tôi cảm thấy rất mệt. Thế nhưng tôi không cách nào chìm vào giấc ngủ, giống như mấy năm trước, khi đó ở trong thành phố chết chóc trốn tránh ẩn núp mà sinh tồn, mỗi tối đều trừng hai mắt không cách nào ngủ được, chỉ có lúc mệt mỏi quá sức mới có thể ngủ.
Thay vì nói là ngủ, không bằng nói bị ép mê man thiếp đi.
Không ngủ được, tôi có rất nhiều ký ức không tốt là xuất hiện ở trong loại thành phố chết chóc này. Nhìn bóng đen của nhà cao tầng hắt xuống bên ngoài cửa sổ, tôi yên lặng ôm chặt Khương Dương đang ngủ trong lòng, Thở ra một hơi thật sâu.
Hai ngày tiếp theo, tôi bắt đầu rời khỏi hai tòa nhà cư dân này, tiến về phía khu phố bên ngoài.
Con phố kia là phố cũ, nhà trên đường phần lớn chỉ có hai, ba tầng, không có khang trang lộng lẫy như cao ốc bên ngoài đường chính. Nhà cửa ở nơi này chật chội, cửa hàng lộn xộn, tôi nhìn thấy tiệm tạp hóa và tiệm thuốc nhỏ, còn có một số tiệm may và tiệm chụp ảnh, đây đều là quá khứ bên trong quá khứ, cho dù ở mười năm trước mà nói, cũng là cổ xưa.
Nhưng dưới tình trạng phần lớn thành phố bị vơ vét không còn gì, cũng chỉ có những nơi nhỏ bé không bắt mắt này còn có thể dư lại ít đồ, điều này mang đến cho kẻ độc hành như tôi không ít thuận tiện.
Đồ ăn trong tiệm tạp hóa sớm đã không còn, đồ hơi hữu dụng một chút cũng đều bị người chuyển đi, tôi lục lọi ở bên trong, ngoại trừ tìm ra một thi thể trốn ở trong tủ bị đói chết, cũng chỉ có một ít đồ uống Coca đã không thể uống, còn có các loại đồ như là xe lúc lắc, chậu rửa mặt, cây lau nhà. Loại tình huống này tôi sớm có dự liệu, ở trong thành phố tìm kiếm đồ mình muốn không phải dễ dàng như vậy.
Sau đó tìm mấy cái cửa hàng đều không thể tìm được đồ hữu dụng, nhưng ở trong một cái tiệm sửa xe đạp, tôi tìm được một chiếc xe đạp ba bánh, mặc dù dây xích có một chút gỉ, nhưng tôi kiểm tra một chút, cảm thấy bôi chút đầu hẳn là có thể dùng.
Tôi rất vui, nếu như phía sau không có tìm được công cụ thích hợp hơn, thì tôi sẽ đi chiếc xe đạp ba bánh này trở về, mặc dù thùng xe phía sau không lớn, nhưng cũng có thể để không ít đồ.
Cuối con phố cũ này, bên ngoài chính là một đường phố lớn, đường phố bên ngoài so với con phố cũ này, tựa như hai thế giới. Tôi nhìn thấy một siêu thị nhỏ bí ẩn ở trong hẻm nhỏ cuối phố cũ, trong hẻm nhỏ chật hẹp có bảy, tám con tang thi. Tôi tính toán một chút, quyết định mạo hiểm một tí. Chỉ cần động tác của tôi đủ nhanh, chắc là sẽ không bị vây lại. Thế nhưng như vậy, dưới tình huống đó tôi không có cách nào bảo vệ Khương Dương.
Cau mày quan sát bốn phía một chút, tôi nhìn thấy một chiếc xe van dừng ở bên cạnh cửa của cửa hàng. Bánh xe của xe đã bị người tháo, khắp nơi loang lổ vết rỉ. Một cái cửa xe phía trước bị hỏng, tôi đi qua nhìn một chút, nhìn thấy ghế sau của xe trống không, liền ôm Khương Dương lên nhét vào ghế sau xe. Trên kính của xe van được dán loại màng chống sáng, đệm ngồi phía trước rất cao, không cố ý đến nhìn sẽ không nhìn thấy ghế sau, chỗ này xem như một nơi tương đối an toàn.
Khương Dương bỗng nhiên bị tôi bỏ vào nơi đó, có chút ngẩn ngơ, tôi nhéo nhéo miệng của thằng bé nói: "Đừng nói chuyện, tao lập tức sẽ trở lại."
Tôi nói xong thì đi vê hướng con hẻm bên cạnh, đi chưa được hai bước không quá yên tâm quay đầu lại nhìn Khương Dương, thằng bé ghé vào ghế dựa đẳng trước, một cái đầu nhô ra bên ngoài.
Tôi quay trở lại ấn thằng bé xuống, một lần nữa nói lại với thằng bé không được đi ra, không được lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận