Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 151

Chương 151Chương 151
Cơn mưa mùa hè luôn luôn vội vã và mạnh mẽ, những đám mây đen che khuất toàn bộ bầu trời, rõ ràng đang là ban ngày nhưng lại mang đến cho người ta ảo giác màn đêm đã buông xuống. Đợi đến khi cơn mưa to qua di trời lần nữa tạnh ráo, cho dù đã vào chạng vạng tối hay hừng đông thì bầu trời cũng trong sáng tựa giữa trưa nắng.
Chạng vạng tối sau một ngày mưa, mặt trời cực kỳ sáng ngời, hoàng hôn cũng trải rộng, những đám mây màu cam cuồn cuộn xếp chồng lên nhau ở chân trời, ra sức nhuộm màu, dù là nhà cửa hay cây cối cũng đều đã biến thành màu sắc giống với màu trời.
Chúng tôi đi qua con đường mòn bên bờ sông, đi đến căn phòng nhỏ ở bên đập chứa nước, mực nước trong hồ chứa đã tăng vọt, gần như đi đến được vị trí song song với con đê, mặt hồ màu xanh lá cây cũng chuyển sang màu vàng đục ngầu. Căn phòng nhỏ nằm cạnh bờ đê có một dấu vết nứt vỡ, tảng đá chặn nơi đó không biết đã trôi đến tận nơi đâu, nước trong hồ chứa mãnh liệt đổ ra con sông phía dưới, vị trí cửa xả chất đầy bùn cát.
Bên tai nghe tiếng âm ầm vang dội, tôi chui vào trong vườn rau hái đồ ăn. Cỏ dại trên mảnh đất xung quanh đây đều đã bị tôi nhổ sạch từ trước, bây giờ chỉ còn lại các loại rau quả mọc lên chỉnh tề sắp có thể thu hoạch. Ớt đã đến độ hái được, tôi hái một túi ớt to, nhìn thấy ớt chỉ thiên cũng đã đỏ hồng, tôi thuận tay hái thêm vài quả. Còn có cả đậu que, đậu que nơi này kết quả sớm hơn đậu que trong ruộng bên kia tôi trông một chút, tuy rằng không có mấy quả nhưng cũng đủ để nếm được món ăn mới tươi ngon.
Tôi hái rau bên này, Thanh Sơn và Khương Dương thì lại bắt cá bên bờ sông. Bởi vì mưa lớn nên dòng suối trong vắt đã trở nên đục ngầu, nước cũng dâng cao, những con cá nhỏ tung tăng bơi khắp nơi không thấy được đâu nữa, hai người bọn họ muốn đi tìm thức ăn cho cú mèo cũng gặp không ít khó khăn. Cú mèo có thể ăn chuột, ếch, sâu, nhưng ếch có thể ăn sâu bệnh nên tôi không cho họ bắt, mà khi họ bắt đám sâu nhỏ về, cú mèo lại không chịu ăn, cho nên nhóm Thanh Sơn chỉ có thể theo chân tôi đến bên này bắt cá lớn, chờ khi trở về cắt cá lớn thành miếng nhỏ rồi lại cho cú ăn.
Nếu bây giờ chúng tôi vẫn đang sống trong giai đoạn thiếu thốn đồ ăn khi trước, chắc chắn tôi sẽ không đồng ý cho họ làm thế. Nhưng hiện tại chúng tôi không thiếu đồ ăn, chỉ riêng Thanh Sơn cũng có thể bắt về rất nhiều thịt cá mỗi ngày, cho nên mặc kệ hai người này có vụng trộm cho cú mèo ăn thứ gì, tôi cũng không vạch trần họ.
Hai đứa trẻ sống cùng tôi ở nơi này, phần lớn chẳng tìm được thứ gì giải trí, tôi không muốn tước đoạt mất niềm vui thú này của họ.
Chúng tôi về nhà chưa được bao lâu, Khương Dương đột nhiên chạy tới ôm lẫy chân tôi, nước mắt lưng tròng gọi mẹ. Tôi hoảng sợ, Khương Dương rất ít khi khóc, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Khương Dương mở rộng cái miệng, chỉ vào bên trong nói: "Nóng!"
"Nóng?" Tôi nghi ngờ lặp lại một lần, bỗng ngửi được mùi ớt từ trong miệng thằng bé.
Được rồi, chắc chắn thằng nhóc này đã ăn vụng quả ớt tôi mới hái về, chỉ cần là đồ vật có màu xanh lá, thằng bé đều dám nhét thẳng vào miệng. Hôm nay Khương Dương dám gặm sống quả ớt, còn là loại ớt vô cùng cay, khó trách lại biến thành như vậy.
"Không phải nóng, là cay." Tôi vừa nói vừa múc một gáo nước ở chum bên cạnh đưa cho thẳng bé: "Súc miệng đi."
Khương Dương bưng nước uống ừng ực ừng ực từng hớp lớn, tôi đẩy nó đi ra ngoài: "Không phải uống, mẹ bảo con súc miệng, mau nhổ ra nào."
Lúc đi đến cửa trông thấy Thanh Sơn đứng nép ở bên, tôi thấy miệng cậu ấy cũng hơi đỏ nên múc thêm một gáo nước nữa đưa cho cậu ấy: "Nào, ngồi xổm xuống kia súc miệng với Khương Dương äi."
Thanh Sơn không có việc gì làm lại đi học thói ăn uống lung tung giống Khương Dương, lần này thì hay rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận