Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 95

Chương 95Chương 95
Tôi dựa vào vách hang động ngủ thiếp đi một lát, khi mở mắt ra đã thấy trên vách tường đối diện có hai vệt sáng, trong động cũng không tối tăm như tưởng tượng của tôi. Tôi ngẩng đầu tìm kiếm một lúc thì nhận ra ở trên đầu có mấy cái động thật nhỏ. Chắc là bên ngoài trời đã sáng, có vài tỉa sáng chiếu xuống hang động.
Tôi nghe thấy tiếng động, là thiếu niên vảy đen tỉnh, cậu ấy bò dậy từ trên mặt đất, chuẩn bị xé thịt trên xác con chó đã chết.
Tôi đã mở mang hiểu biết về sức sống kiên cường của thiếu niên vảy đen này, vậy mà cậu ấy thật sự không chết, nhìn qua còn tốt hơn ngày hôm qua một chút.
Lắng lặng nhìn một lát, tôi bỗng hỏi cậu ấy: "Cậu có nơi nào để đi không?"
"Nếu không có nơi nào để đi, có thể đi theo tôi."
Tôi dẫn Khương Dương cùng thiếu niên vảy đen ra khỏi sào huyệt của chó biến dị, tạm thời tìm một căn phòng trống gần công viên Giang Hán để thiếu niên vảy đen nghỉ ngơi.
Mặc dù cậu ấy nói những người đó sẽ lập tức phải rời đi không tới nữa, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Ngộ nhỡ bọn họ trước khi đi muốn tới xem lại tình cờ đụng phải thì làm sao bây giờ? Cẩn thận không bao giờ là thừa cả. Tôi dùng một thanh đao khác trên người cắt rất nhiều thịt chó cho thiếu niên vảy đen, đặt vào căn phòng trống với cậu ấy, chó biến dị rất lớn nên chúng tôi cũng không mang đi được, chỉ có thể cắt một phần thịt nhỏ như vậy. Tôi thấy tiếc nhưng cũng không có lòng tham muốn mang tất cả thịt chó đi, dù sao lúc chúng tôi trở về còn muốn mang theo nhiều đồ vật quan trọng nữa.
Dựa theo kế hoạch lúc trước của tôi, hôm nay tôi và Khương Dương nên rời khỏi thành phố Hán Dương, nhưng bây giờ có thêm một người lại còn bị thương nên tôi không thể không thay đổi kế hoạch ở lại đây thêm vài ngày. Ít nhất phải đợi đến khi bụng thiếu niên vảy đen tốt lên một chút.
Lúc trước thấy tôi nhìn chằm chằm vết thương trên bụng cậu ấy, thiếu niên vảy đen đã nói cho tôi biết vết thương của cậu ấy sẽ lành rất nhanh, qua hai ngày nữa là có thể đi lại. Lúc cậu ấy nói lời này có chút lo lắng, tốc độ nói rất nhanh, giống như sợ tôi thay đổi chủ ý không mang cậu ấy đi. Tôi không tin tưởng vết thương nghiêm trọng như thế này mà sau hai ngày là có thể đi lại, nhưng nếu đã quyết định mang cậu ấy đi cùng, tôi sẵn sàng tiếp tục ở lại chỗ này một thời gian ngắn.
Lúc trước tôi hỏi thiếu niên vảy đen có muốn đi theo tôi hay không, cậu ấy đồng ý rất nhanh cũng không suy nghĩ một chút nào. Từ lúc ban đầu cậu ấy cơ bản vẫn còn cảnh giác, nhưng sau khi nhìn thấy Khương Dương rất ỷ lại vào tôi, sự cảnh giác này của cậu ấy biến mất hoàn toàn, còn dễ dàng đồng ý theo tôi như vậy, thật sự là một đứa nhỏ dễ lừa. Nhưng nghĩ lại cậu ấy cũng mới ba tuổi thì cũng có thể hiểu được.
Kiểm tra liên tục xung quanh căn nhà này không có nguy hiểm, tôi mới đặt Khương Dương với thiếu niên vảy đen ở cùng một chỗ, tự mình chuẩn bị đi khách sạn Hán Dương bên kia xem đám người kia có rời đi hay không.
Lúc tôi mang theo dao chuẩn bị đi, Khương Dương như mũi tên xông tới, ôm chân tôi không cho đi. Vừa rồi thằng bé vốn đang ăn, tôi đã ngắt rất nhiều lá cây lớn cho thằng bé trong bồn hoa công viên, nhưng thấy tôi muốn đi thằng bé cũng không ăn, ném lá cây trong tay lạch cạch đuổi theo.
"Huhu bel”
Nếu có thể, tôi cũng không muốn buông Khương Dương xuống, cho dù nơi này còn có thiếu niên vảy đen thì tôi cũng không yên tâm, nhưng đi đến khách sạn Hán Dương ở bên kia, nói không chừng sẽ bắt gặp đám người đó, một mình tôi có thể thoát thân nhưng mang theo Khương Dương thì nguy hiểm, bọn họ có thể nhận ra Khương Dương, phát hiện ra thằng bé cũng không sao nhưng bọn họ có khả năng sẽ tới bên này kiểm tra, nói không chừng còn có thể đoán được người đàn ông chết ở phía sau khách sạn Hán Dương kia là do tôi giết.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận