Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 67
Xe càng ngày càng gần, tôi thấy rõ ràng đó là một chiếc xe tải mất hết lớp sơn. Nói là xe tải cũng không đúng, bởi vì chiếc xe này được cải tiến lung tung, giống như là lấy bộ phận của các loại xe ghép lại.
Đây là một chiếc xe rất cũ, phía trước đầu xe có chút ri sét, bánh xe có vẻ cũng đã vá rất nhiều lần, thùng xe phía sau khoét ra mấy cái cửa sổ, dùng thủy tinh chặn lại, chỉ mơ hồ thấy được có người trong xe.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng ở trước mặt tôi. Cửa sổ xe bị người kéo ra, lộ ra khuôn mặt của một người trung niên. Xuyên qua cửa sổ xe, tôi còn trông thấy trên ghế phụ có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngủ gà ngủ gật, lúc này còn buồn ngủ dụi dụi mắt. Cửa sổ thủy tinh của thùng xe phía sau bị người kéo ra, lộ ra khuôn mặt của ba người đàn ông, sau đầu còn có người, bọn họ đều đang nhìn tôi.
Đây là một xe toàn đàn ông trẻ tuổi. Ý thức được điểm này, sự cảnh giác của tôi tăng lên mức cao nhất. Phụ nữ có thể sống đến bây giờ, mỗi người đều không dễ đối phó hơn một người đàn ông, thậm chí càng khó dây vào hơn một chút, nhưng nếu như nhân số của đối phương quá nhiều, thật sự xảy ra mâu thuẫn, một người cho dù lợi hại đến đâu cũng hết cách. Chuyện phiên lòng tôi gặp không ít, trong đó bao gồm bi kịch mà các phụ nữ sau mat thế hầu như đều gặp phải. Về cơ thể, tôi cũng không xem trọng, chỉ cần không bị thương, dù có bị người ta ngủ cũng không phải cái chuyện lớn chết người gì, thời điểm tôi đói đến sắp chết, đã từng dùng cơ thể đổi lấy đồ ăn, chẳng có gì đáng nói cả.
Nhưng một năm trước, tôi đi ngang qua một chỗ, đã từng gặp hai người phụ nữ, lúc ấy hai người phụ nữ kia đang chôn một người phụ nữ nhỏ tuổi hơn một chút. Các cô ấy nói với tôi, nói ba người bọn họ sống cùng nhau, nhưng lúc hai người trong đó đi tìm thức ăn, người phụ nữ ở lại trông nhà này gặp phải một đám người đi qua.
Sau đó người phụ nữ kia bị đám đàn ông đó cưỡng gian đến chết. Trong mạt thế, phụ nữ luôn khó sống hơn đàn ông một chút, khắp nơi đều có người chết bi thảm, việc này rất bình thường, đàn ông gầy gò một chút bị người cán chết, tôi cũng đã thấy.
Tôi đại khái đã biết trên chiếc xe này có mười may người đàn ông, còn đều là thanh niên trung niên, nên ánh mắt càng ngày càng cảnh giác đề phòng, tay cũng sờ lên dao bổ củi sau thắt lưng. Người đàn ông trên ghế lái nhìn ra được sự đề phòng của tôi, lại không nói gì, chỉ hướng về phía tôi cười lộ ra cả một hàm răng, miệng hô lên: "Cô gái, hỏi đường cô một chút, đi thành phố Hán Dương là đi hướng nào thế? Chúng tôi đi sai đường, ở chỗ này vòng quanh hai ngày rồi, cô có thể tốt bụng chỉ đường không?"
Bọn họ không hỏi tình huống của tôi, chỉ đơn giản là hỏi đường, điều này khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút, cho nên tôi dùng đòn gánh chỉ chỉ con đường lúc bọn họ đến, ngắn gọn nói: "Bên kia cứ đi thẳng về phía trước, gần bãi sông có một ngã ba, rễ sang trái."
Thành phố Hán Dương chính là nơi tôi định đi thu thập đồ. Hai năm trước ta từ bên đó tới, tang thi bên đó còn chưa chết sạch, trong thành phố không có người ở, hẳn là vẫn còn ít đồ vật có thể sử dụng. Cũng không biết là nhóm người này đến đó làm cái gì.
Tôi vừa nói lời này, người đàn ông ngồi ở ghế lái hây ya một tiếng sờ cái đầu đinh của mình: "Chúng ta rẽ sai đường!" Ông ấy quay đầu về thùng xe phía sau hét một câu: "Vừa rồi thằng cháu con rùa nào bảo đi bên này! Nếu nghe lời thằng nhóc Cao Viễn rễ trái, thì bây giờ chúng ta đã liên đi đúng đường rồi!"
Chắc là bọn họ đi từ con đường bên phải bãi sông tới.
Người đàn ông lớn giọng gào to, trong thùng xe phía sau có một người đàn ông giọng thô lỗ nói: "Không phải tôi nói đâu đấy, là anh Tề nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận