Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 221
Tôi cúi đầu và thấy trong giỏ tre nhỏ có tất cả hai hạt đậu mới bóc vỏ.
Khương Dương dùng ba móng tay bóc đậu, động tác có hơi vụng về, tôi cầm đậu trên tay thằng bé, nhẹ nhàng bóc đậu ra.
"Không phải mẹ không vui."
"Hình như con thấy mẹ khóc."
"Khương Dương ... Nếu." Tôi dừng tay, nhìn bọt nước bên trên chân và hỏi thằng bé: "Mẹ hỏi là nếu, nếu con chỉ có thể sống được hai mươi năm, con nghĩ như thế nào?"
Khương Dương vừa nghe xong, ngẩn người, sau đó hỏi tôi: "Hai mươi năm, con có thể sống lâu như thế ạ?"
Tôi quay đầu nhìn thằng bé, tôi có thể thấy trong đôi mắt thằng bé không có chút miễn cưỡng nào, khuôn mặt thằng bé chỉ có vẻ kinh ngạc.
"Dưới đất có khoai lang đỏ, cây ngô, bí đỏ, dưa hấu và còn có cả dâu mọc ngoài ruộng đều chỉ có thể sống một năm, bọn chúng rất nhanh đã chết mất rồi. Chuồn chuồn, bươm bướm, côn trùng nhỏ trên cây hoe cũng chỉ có thể sống một năm ... Con còn tưởng chỉ có cây mới sống rất lâu rất rất lâu ấy chứ."
Nghe Khương Dương nói, tôi mới nhớ ra mình hình như chưa từng nói về tuổi thọ với thằng bé, mà chúng tôi không tiếp xúc với những người khác nên thằng bé không biết con người bình thường có thể sống bao lâu. Trong đầu thằng bé, không có khái niệm tuổi thọ này. Trong giây phút ngắn ngủi, vậy mà tôi không biết nên nói với thằng bé điều gì.
Khương Dương lải nhải ở đó, thằng bé đếm xem một vật có thể sống bao lâu, có chỗ đúng, có chỗ sai, chỉ là khi nói thằng bé nhận ra tôi vẫn luôn không nói chuyện nên dừng lại.
"Mẹ, con nói sai gì ạ?"
Cuối cùng tôi không kìm được, quay đầu sang một bên và nói: "Hai mươi năm không dài, rất ngắn. Mẹ đã sống hơn hai mươi năm."
"A?" Khương Dương kinh ngạc cảm thán: "Có thể mẹ đã sống rất lâu, giống như cây to lâu năm áI"
"Mẹ còn có thể sống rất lâu, có lẽ mẹ còn có thể sống thêm hai mươi năm, ba mươi năm, không nhất định là bốn mươi năm cơ."
Khương Dương chợt hiểu ra vì sao trông tôi buồn bã như vậy, thằng bé bất đắc dĩ vẫy cái đuôi, a một tiếng, cẩn thận từng li từng tí hỏi tôi: "Lâu như thế ạ? Vậy nếu con chết, mẹ phải làm sao bây giờ?"
"À, còn có Thanh Sơn mà!" Bỗng nhiên Khương Dương nghĩ đến cái này: "Thế nhưng, Thanh Sơn có thể sống bao lâu ạ?"
"Cậu ấy .. cũng giống như con." Tôi nghẹn ngào nói.
Tuổi của Thanh Sơn lớn hơn, cậu ấy sẽ là người rời khỏi mẹ và con đầu tiên.
Khương Dương nghe tôi nói xong, thằng bé trở nên cực kỳ lo lắng: "Thế phải làm sao bây giờ ạ? Nếu chúng ta có thể sống lâu thêm một chút thì tốt rồi, chúng ta có thể sống lâu thêm một chút được không nhỉ? Ăn nhiều một chút là có thể sống lâu thêm một chút không ạ?"
Có lẽ thằng bé nghĩ rằng nếu ăn uống đầy đủ thì cơ thể khỏe mạnh, và nếu cơ thể khỏe mạnh là có thể sống lâu thêm một chút, vậy tôi phải trả lời câu hỏi của thằng bé như thế nào đây? Vì chính tôi cũng không biết đáp án của chuyện này là gì.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, con sẽ cố gắng sống lâu thêm một chút."
Móng vuốt sắc bén đầy vảy cọ vào khuôn mặt lành lạnh của tôi, tôi nắm lấy móng vuốt của Khương Dương, lặng lễ rơi nước mặt. Từ lâu tôi đã hiểu đạo lý khóc cũng vô dụng, thế nhưng tôi quá đau lòng, không thể kìm được nước mắt.
Ngay sau đó, Thanh Sơn ướt nhẹp vì mưa bước đến. Trên quần áo của cậu ấy có máu, có thể là máu của hai con hoẵng kia đặt cạnh cửa, vết máu kia đã bị nước mưa rửa trôi.
Cậu ấy đi đến bên cạnh chúng tôi với cơ thể dính đầy hơi nước và mùi tanh của núi rừng.
"Khương Linh, cô đừng khóc." Hình như cậu ay đã nghe thấy tôi và Khương Dương nói chuyện, mà cậu ấy hiểu rõ ý nghĩa của tuổi thọ và cái chết hơn Khương Dương. Thế nên cậu ấy đột ngột nói ra một câu khiến tôi kinh ngạc, cậu ấy nói: "Tôi đi tìm người kia đưa đến đây, cô đi với cậu ta đến rất nhiều nơi có con người sinh sống, cô và Khương Dương đều di với cậu ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận