Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 166
Từ khi bắt đầu ra tay làm đồ trong nhà, tôi cảm thấy hình như mình đã tìm được công việc khiến mình hứng thú, mỗi khi làm xong bất cứ vật gì tôi luôn thấy mình vô cùng thỏa mãn. Cho nên sau đó, tôi lại tiếp tục sử dụng thanh trúc để làm thử tất cả các loại sọt trúc nong trúc, kệ trúc.
Giỏ trúc có thể sử dụng đựng thức ăn, nong trúc có thể sử dụng để phơi đồ đạc, kệ trúc được đặt bên ngoài sân, tôi đặt một cái nong lên trên đó để phơi ớt khô, củ quả khô, đậu que khô và vô số đồ vật khác.
Ngoài ra, tôi còn làm mấy chiếc quạt hương bồ mới, mấy chiếc quạt hương bồ trước đó đã bị Khương Dương và Thanh Sơn vô ý chọc vào tạo ra rất nhiều lỗ thủng nên tôi mới nghĩ ra ý tưởng làm thêm quạt mới.
Nhiều món đồ như thế đều được tôi loay hoay làm ra thì mấy chiếc quạt hương bồ đương nhiên đã trở nên cực kỳ đơn giản. Tuy nhiên, quạt hương bồ không được làm từ trúc mà được làm từ lá cọ. Gần nhà tôi có vài cây cọ, có một cây mọc ở ngay ven bờ chiếc mương nhỏ, chiều cao khá thấp, lá cũng không lớn, còn hai cây cọ khác vóc dáng cao hơn, lá trên cây cũng to hơn.
Tôi mang theo thang trèo lên trên cây chặt lá cọ. Chiếc lá cây này bên dưới có một cái cán, bên trên xòe lá như một chiếc quạt tự nhiên, phần lá phía dưới nối liền cùng một chỗ, đến phần trên thì lại xòe rộng ra.
Tôi cứ chặt một vài chiếc lá lại thả xuống dưới, cho đến khi cảm thấy chặt đủ rồi thì mới dừng tay lại.
Lá cọ to dài được cắt bỏ đi phần lá phía trên, để lại phần dưới nối liền với nhau, cắt vuông vức đặt trên tảng đá phơi khô, hai hôm nữa sẽ có thể sử dụng làm quạt hương bồ. Nếu không muốn làm quá tỉ mỉ thì có thể dùng luôn như thế, nhưng làm vậy quạt rất dễ hỏng, cho nên phải khâu thêm một miếng vải nhỏ trên vòng cắt kia. Cứ như vậy, một chiếc quạt hương bồ đơn giản đã ra đời.
Buổi tối nằm trong sân hóng mát, ba người chúng tôi mỗi người nằm trên một chiếc giường trúc mới, quạt bằng quạt hương bồ mới, uống nước trà đã thả vào bình đặt trong nước giếng làm lạnh.
Bụi cây cỏ trong sân nhà có vài con đom đóm đang đậu, thỉnh thoảng chúng sẽ bay tới, đậu lại trên quạt hương bồ của tôi.
Bầu trời xanh thăm thẳm, vào lúc mùa hè càng ngày càng trở nên nóng nực thì bầu trời sẽ càng lúc càng xanh. Những đám mây trắng lớn lơ lửng giữa bầu trời, nhìn qua vừa sạch sẽ lại vừa mềm mại.
Những đám mây trắng giống như bông chậm rãi ung dung bay ngang qua những đỉnh núi, trôi trên những ngọn cây của rừng cây um tùm tươi tốt. Thỉnh thoảng nó lại che khuất mặt trời, để lại một mảng bóng tối trên mặt đất. Chúng tôi đi trên đường, nóng đến độ mồ hôi tuôn ra đầm đìa, làn da để lộ bên ngoài giống như bị đốt cháy.
Nếu như gặp gỡ được những đám mây che khuất mặt trời thì chúng tôi sẽ lập tức bước nhanh thêm hai bước, đi vào trong khoảng không được bóng mây che phủ, tránh ánh nắng chiếu thẳng xuống thân, tốt xấu gì cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được một lát. Nhưng đám mây trắng trôi thật sự quá nhanh, chẳng bao lâu sau, mặt trời đã lần nữa xuất hiện, tiếp tục tỏa ra hơi thở nóng rực.
Một buổi trưa nóng bức nhất ngày đã trôi qua, thời gian bây giờ vào khoảng tâm bốn giờ chiều nhưng vẫn còn nóng nực đến đáng sợ. Thời tiết nóng bức khiến cho người ta càng thêm phiền lòng, cho dù làm chuyện gì cũng không có tỉnh thần. Tôi cảm thấy mình như một chiếc máy móc đã hoạt động quá tải, trước đây cho dù có cạn kiệt sức lực cũng chẳng phát hiện ra, thế mà bây giờ khi đột nhiên được sống trong hoàn cảnh thoải mái lại sinh ra rất nhiều vấn đề.
Thời điểm hiện tại không thể so sánh với trước đây, điều kiện chữa trị bệnh tật không còn mấy, ngoại trừ việc ăn uống nghỉ ngơi cho thật tốt và cố gắng thư giãn tâm tình ra thì chuyện gì tôi cũng khó lòng khống chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận