Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 82

Chương 82Chương 82
Tôi nghe cô ấy nói xong, mở miệng hỏi cô ấy: "Hai người có nhìn thấy một đứa trẻ cao đến eo tôi, mặc một chiếc áo thun màu xanh biển, đôi mắt màu xanh lục, tay và chân đều là móng vuốt, trên người có vảy trắng dài và còn có một cái đuôi màu trắng không?"
Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Cô ấy đánh giá tôi một lượt sau đó nói với giọng điệu kỳ lạ: "Cô sinh ra thứ này sao? Cô cảm thấy nó là con trai cô à? Nó lớn lên giống như quái vật mà, sao cô có thể nghĩ nó là con trai cô được cơ chứ?"
Cô ấy đã từng gặp đứa trẻ này, hơn nữa cũng không chấp nhận nổi thằng bé. Tôi biết được tin này, sau đó hỏi thêm lần nữa: "Hai người đã từng thấy đứa trẻ tôi vừa nói sao? Đó là con trai của tôi, nếu hai người đã từng gặp thằng bé, xin hai người hãy nói cho tôi biết." Người đàn ông đứng sau người phụ nữ lên tiếng, cậu ta nói: "Chúng tôi đã sống ở đây một khoảng thời gian ngắn, nửa tháng trước có một nhóm người đến đây, phụ nữ đàn ông đều có cả, vào buổi chiều ngày hôm qua tôi đã nhìn thấy bọn họ, hình như ở chỗ bọn họ có một đứa trẻ .. có vảy trắng dài gần giống với lời cô nói, thằng bé bị người khác xách trên tay, cũng không biết sống hay chết."
"Khoảng thời gian này bọn họ đều ở trong khách sạn Hán Dương bên kia quảng trường Bạch kỳ, cô có thể tự đi tìm xem."
Tôi nắm chặt tay lái tay nói: "Cảm ơn."
Sau đó tôi chuẩn bị đạp xe đi tìm khách sạn Hán Dương. Tôi sẽ không nhờ hai người này đưa tôi đi, họ cảnh giác giống như tôi, có thể nói cho tôi tin này cũng đã không tệ.
"Ơ chờ một chút, khách sạn Hán Dương nên đi thẳng về phía bên này, đến đầu đường thì rễ trái, có cột mốc đường, bên trên viết đường Giang thì đi đến đó, qua một tòa nhà Danh Chính rẽ phải đi thẳng về phía trước là có thể nhìn thấy quảng trường Bạch Kỳ, mà khách sạn Hán Dương ở ngay phía bên kia quảng trường." Người phụ nữ nói rất nhanh, dứt lời cô ấy lại nói thêm một câu: "Cô hãy cẩn thận nhé."
Tôi gật đầu chào họ, đạp xe phóng nhanh về hướng cô ấy nói.
Tôi đi theo con đường mà người phụ nữ vừa nãy đã chỉ cho tôi, vốn dĩ tôi định đi nhanh về phía đường Giang nhưng ở đó có rất nhiều tang thi, tôi không thể nào đến đó. Đứng ở đầu đường nhìn, tôi lái xe về một hướng khác.
Chỉ cần có thể xác định phương hướng, đi vòng một chút chắc là có thể đến nơi. Tôi cẩn thận phân biệt cột mốc đường trên đường, đồng thời để ý xem xung quanh có ít hay nhiều tang thi.
Khoảng ba, bốn giờ chiều, tôi đã thấy được dòng chữ "Khách sạn Hán Dương" xuất hiện trên đỉnh tòa nha xa xa. Ban đầu nó có thể sáng lên, nhưng lúc này đã sớm suy tàn, thê thảm vì mưa tuôn mưa xối.
Tôi đỗ xe đạp sang một bên, cất kỹ vũ khí trên người rồi tiến đến gần khách sạn Hán Dương bên cạnh dọc theo mái nhà. Trước khi biết đối phương là ai, tôi không thể tùy tiện xuất hiện trước mắt bọn họ, trước hết tôi cần ẩn nấp để quan sát một chút tình hình của bọn họ.
Đây không phải thời gian thích hợp, mặt trời còn rất sáng, mọi thứ xung quanh đều rất sáng. Tôi lau qua khuôn mặt đang đổ mồ hôi, ánh mắt dán chặt vào động tĩnh của khách sạn Hán Dương bên kia, còn phải chú ý tang thi xung quanh.
Cứ như vậy tôi di chuyển từng chút một đến gần khách sạn Hán Dương, tôi thấy phía trước bãi đỗ xe của khách sạn là hai chiếc xe kéo ô tô và vài chiếc xe đạp. Hai người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi gần đó, sắp xếp đống vật tư trong tay.
Xét từ số lượng xe thì nhóm người này không hề ít, Ít nhất cũng phải mười hai người trở lên. Mà với tình huống giữa hai người đàn ông và người phụ nữ kia thì năng lực nhóm người này không tệ lắm, bởi vì cơ thể người phụ nữ kia tương đối sạch sẽ, có thể nhìn ra đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận