Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 108
Dọc theo đường đi tôi không ngừng suy nghĩ vấn đề này, cũng không nói gì. Khương Dương rốt cục để ý đến tâm trạng của tôi không tốt lắm, nắm chặt móng vuốt nhỏ không dám lên tiếng, Thanh Sơn giống như cô vợ nhỏ cầm con rắn đi ở phía sau cùng, cảm thấy nghỉ hoặc lại mờ mịt.
Về đến nhà, tôi vừa quay đầu nhìn thấy một lớn một nhỏ rất ngoan ngoãn như này, nhịn không được đưa tay sờ đầu chúng.
"Mang đến giếng nước bên kia để đi, lát nữa ăn sơn trà, buổi tối ăn thịt rắn."
Sau khi tôi xoa đầu, Khương Dương buông móng vuốt xuống thở dài một hơi, giống như một ông cụ nhỏ. Thanh Sơn sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, máu rắn trên mặt cũng chưa lau sạch.
Hai người bọn họ đều là đứa trẻ tốt, chẳng qua là tôi không tốt, đầu óc tôi có vấn đề nên hơi nhạy cảm.
Ngồi xổm bên giếng bóc sơn trà, lần đầu tiên tôi cảm thấy tay mình rất khéo, bởi vì hai đứa trẻ một trái một phải căn bản không biết bóc sơn trà. Thanh Sơn giống như chưa từng làm việc ti mi như vậy, nhưng Khương Dương chỉ đơn giản là móng vuốt quá nhỏ nên khó bóc.
Tôi bóc từng miếng, nhét vào trong miệng ăn. Quả nhiên hương vị rất ngon, ngọt giống như năm ngoái.
Khương Dương ở bên trái nhìn chằm chằm vào miệng tôi và bắt đầu nuốt nước bọt. Thanh Sơn bên phải cúi đầu còn đang cố gắng bóc, sơn trà trong tay sắp bị cậu ấy bóp nát rồi.
Lại bóc một quả chuẩn bị nhét vào trong miệng Khương Dương, suy nghĩ lại vẫn lấy hột bên trong ra. Khương Dương được ăn sơn trà, chép miệng nhìn sơn trà trong tay, cảm giác càng nóng nảy hơn, nhưng ba móng vuốt nhỏ của thằng bé khó bóc, dùng sức thì sơn trà tròn trịa lăn từ trong tay thằng bé nhảy về phía bãi cỏ.
Tôi lại bóc một quả cho Thanh Sơn, quả này khó lấy hạt, kết quả sau khi Thanh Sơn nhận lấy, vui vẻ ném tất cả vào trong miệng nhai đi nhai đi rồi nuốt vào... Hạt sơn trà ăn được không? Tôi nhìn Sơn Trà trong giỏ suy nghĩ rồi đứng dậy đi vào trong phòng bếp cầm hai cái thìa trở về.
Lúc đi trở về tôi nhìn thấy Khương Dương cầm một quả sơn trà nhét vào trong miệng, ngay cả vỏ cũng chưa lột, ngay cả hạt cũng ăn, quai hàm phồng lên, cuối cùng phun ra hai hạt. Thanh Sơn cũng bị thằng bé dạy hư, ngay cả vỏ cũng ăn, nhưng mà lúc này cậu ấy cũng học phun hạt ra. Biểu cảm của cậu ấy rất nghi ngờ, giống như không rõ vì sao Khương Dương nhổ ra hai cái hạt nhưng mình chi phun ra một cái hạt.
Tôi nhìn cái thìa trong tay thì cảm thấy không dùng được. Vốn là muốn cho bọn họ múc ăn, nhưng hiện tại nhìn hai đứa ăn như vậy tựa hồ cũng rất vui vẻ.
Trên thực tế, sau khi tận thế gần một năm, các loại lương thực sản xuất trước đây hầu như hết hạn sử dụng không thể ăn được, mọi người chỉ có thể đi về nơi hoang dã tìm thức ăn. Những quả mọc tự nhiên này khi đã tìm được thì dù chưa chín cũng hái ăn, giống như những loại quả trước đây phải bóc vỏ, bây giờ ít ai bóc vỏ mà ăn, vỏ với hạt đều ăn hết.
Đặt hai cái thìa sang một bên, tôi ngồi trở lại tiếp tục lột vỏ. Tôi tự mình lột vỏ ăn, hai đứa ở hai bên thấy tôi không phản đối, cũng bắt đầu vui vẻ ăn luôn cả vỏ, nhưng dù sao trước khi ăn tôi cũng phải tắm rửa cho bọn họ.
Sau khi Khương Dương ăn sơn trà sẽ nhổ hạt ra hoàn chỉnh, hạt trơn trượt chất thành một đống nhỏ bên chân thằng bé. Thằng bé vừa ăn vừa chơi chơi với đống hạt. Bên chân tôi cũng có một đống nhỏ, chỗ bên Thanh Sơn vốn là một đống hỗn độn nhưng cậu ấy nhìn thấy hạt bên chân tôi với Khương Dương thì cũng gom hạt rải rác ở chung quanh để cùng một chỗ, học theo chúng tôi mà chất thành một đống nhỏ.
Nhưng đống hạt của Thanh Sơn có vẻ ngoài hơi thảm hại, bởi vì cậu ấy luôn cắn nứt hạt, cho nên không có bao nhiêu hạt hoàn chỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận