Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 218
"Làm sao thế?"
Khương Dương phồng má: "Mẹ ơi, đừng đi al"
Tôi nói: "Mẹ không muốn rời đi."
Khương Dương chỉ vào chiếc xe đang đi xa kia, không nói đạo lý với tôi: "Bọn họ đều là người xấu."
Tôi nói: "Họ không phải người xấu."
"Không, bọn họ chính là người xấu!" Khương Dương ôm lấy eo tôi, dán chặt trên người tôi, thằng bé còn tưởng mình vẫn còn nhỏ, có thể ôm chân của tôi để tôi kéo đứa nhỏ đi, bây giờ thằng bé lớn rất nhanh, dù dùng chút sức lực ôm eo tôi thì cũng khiến tôi cảm thấy chính mình sắp bị thằng bé làm cho ngã xuống."
Tôi gắng sức xoa đầu thằng bé: "Được rồi, mau đứng lên đi, chúng ta đi về nhà, không phải trên đường con nói đói bụng sao, về nhà ăn gì đi."
Lúc này Khương Dương mới buông tay ra.
Sau khi chúng tôi trở về nhà, ăn uống xong xuôi và sắp xếp lại tất cả các loại đồ dùng mang theo từ thành phố Hán Dương, thật lâu sau đó tôi mới cảm thấy hình như Thanh Sơn đang tức giận. Với Thanh Sơn, bởi vì hầu hết thời gian cậu ấy đều quá im lặng, cho nên không phải lúc nào tôi cũng có thể biết được tình huống của cậu ấy kịp thời, lần này cũng như vậy. Tôi nhận ra cậu ấy tức giận, là bởi vì sau khi tôi tắm xong mà không thấy cậu ấy ở trong phòng, tôi không biết cậu ấy đã đi đâu.
"Thanh Sơn?" Tôi tìm trong sân cũng không thấy bóng dáng của cậu ấy nên đi ra ngoài sân nhỏ. Trời đã tối rồi, tôi không nhìn rõ được xung quanh, nhưng tôi vẫn dễ dàng nhìn thấy một bóng đen dưới bức tường.
"Thanh Sơn, cậu ngồi ở đây làm gì thế?"
Thanh Sơn không trả lời tôi. Điều này rất bất thường, bởi vì từ trước đến nay tôi hỏi cậu ấy chuyện gì thì cậu ấy đều trả lời rất nhanh, sẽ không để ý đến tôi như vậy.
“Thanh Sơn?”
Bóng đen kia nhích người sang một bên, vẫn không nói gì. Nhưng tôi thấy cái đuôi dưới chân cậu ấy ngoe nguẩy, dường như có hơi nóng nảy. Chẳng lẽ Thanh Sơn tức giận à? Tôi nghĩ như vậy, bởi vì chuyện xảy ra vào hôm nay nên ở đây tức giận?
"Thanh Sơn, có phải cậu giận rồi không?" Tôi đi đến trước mặt cậu ấy: "Vì sao cậu lại giận?"
"Không tức giận." Cuối cùng cậu ấy cũng nói chuyện, cúi đầu ôm móng vuốt của mình, giọng nói rầu rĩ. Tuy nói là không tức giận nhưng giọng nói của cậu ấy rõ ràng là dáng vẻ tức giận.
Tôi ngồi xổm xuống: "Vậy cậu không vui sao? Bởi vì chuyện hôm nay nên không vui hả?" Cậu ấy lại không nói, nhưng tôi biết chắc chắn là vì lý do này. Sự tức giận hiếm hoi này của Thanh Sơn khiến tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì Khương Dương vẫn luôn thích giận dỗi với tôi, còn Thanh Sơn như thể .. Như thể từ trước đến nay chưa bao giờ tức giận với tôi?
Khương Dương giận dỗi thì rất dễ dỗ dành, cho thằng bé chút đồ ăn ngon là sẽ không giận nữa, tựa như vừa rồi tôi đã đồng ý với thằng bé rằng mấy ngày nữa sẽ dắt thằng bé lên núi hái nho, thằng bé không giận dỗi nữa, vui vẻ lật xem cuốn sách vốn từ mang về từ thành phố Hán Dương ở trên đường. Nhưng khi Thanh Sơn tức giận, tôi không biết nên phải làm gì bây giờ, có lẽ cậu ấy không dễ dỗ dành như Khương Dương, hơn nữa cậu ấy luôn hiểu chuyện, tôi chưa từng dỗ dành cậu ấy bao giờ cả.
Một khi người không tức giận trở nên tức giận thật là đáng sợ. Tôi ngồi xổm xuống trước mặt Thanh Sơn, nói chuyện với cậu ấy một lúc lâu, cậu ấy vẫn ngồi dưới chân tường kia như tảng đá, không nói lời gì.
Tôi cũng không biết mình nên làm gì bây giờ nữa, thế nên tôi ngồi đối mặt với cậu ấy trong bóng tối.
Ngoài trời về đêm rất lạnh, trong bụi cỏ còn có côn trùng nhỏ kêu tê tê, nhưng tiếng của nó rất nhỏ. Mùi cỏ cây và sương sớm mát lạnh tràn ngập trong mũi, tôi nghe thấy tiếng Thanh Sơn quấy đuôi càng lúc càng thong thả, sau đó cuối cùng cậu ấy mới ngang đầu lên rồi nói với tôi: "Tôi không thích Cao Viễn kia."
Tôi ôm cánh tay lành lạnh: "À."
"Chúng ta ở ngay đây, không cần cậu ta."
"Được, không cần cậu ta."
Thanh Sơn lại nói: "Không gặp cậu ta luôn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận