Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 13

Con đường này ban đầu là đường xi măng, nhưng bây giờ xuất hiện rất nhiều vết rách trên mặt đường, những khe hở đó có cỏ dại, còn có rễ cây màu nâu. Nhà cửa hai bên phòng vốn là nhà mới xây ở nông thôn nhưng sau khi bỏ hoang mười năm không ai dọn dẹp, đều trở nên tàn phá, trong phòng ngoài phòng đều mọc đầy các loại thực vật, còn có rất nhiều nhánh cây vươn ra từ cửa sổ, trên vách tường cũng bò đầy các loại dây leo cỏ dại.

So ra thì căn nhà ngói cũ mà tôi ở có vẻ kiên cố nhất, hai năm trước khi tôi đến đây thì chỉ có nóc nhà ngói kia không bị cỏ dại bao phủ.

Đi thẳng theo con đường dưới chân này, phía trước có một cây hòe rất lớn, cây hòe này đã bị biến dị, nhưng thể tích của nó chỉ lớn hơn rất nhiều lần, cũng không giống một ít thực vật biến dị nguy hiểm như vậy bắt đầu săn bắt động vật, rễ dưới đất của nó đã kéo dài tới 500 mét xung quanh, nhà ngói cũ kia mà tôi ở cũng có rễ của cây hòe này. Tán cây không lớn lắm, nhưng cũng giống một tòa tháp cao, dưới tán cây cao lớn đều là chiếc lá rụng dày đặc.

Vào mùa mưa, dưới tán cây sẽ xuất hiện rất nhiều nấm, có thể hái ăn. Vào mùa hè nóng nhất, dưới gốc cây kia sẽ râm mát hơn bất cứ nơi nào khác.

Nhưng bây giờ, tôi thà đi đường vòng còn hơn là đi dưới gốc cây đó. Bởi vì có thể có một số động vật biến dị nguy hiểm gì đó đang nghỉ ngơi trên nhánh cây, cây hòe kia quá lớn, một số loại động vật biến dị nhỏ như mèo và chồn linh tinh thích ở trên đó vào ban đêm. Ánh sáng còn không được rõ lắm, bị tán cây che khuất lại càng khó nhìn, lúc này đi dưới gốc cây nếu không may đụng phải những động vật biến dị đang trốn trên nhánh cây vừa lúc chúng đói bụng, nói không chừng phải chiến đấu một trận.

Đối với loại chuyện tốn công vô ích này tôi luôn luôn là tránh được thì nên tránh, bởi vì một khi bị thương thì cuộc sống kế tiếp của tôi sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt là bây giờ còn có thêm một quái vật nhỏ như vậy.

Tôi cúi đầu nhìn thoáng tóc đen lộ ra của quái vật nhỏ, mím môi tiếp tục chú ý tình huống xung quanh.

Xung quanh im ắng, tất cả còn đang ngủ say ngay cả sâu trong bụi cỏ lúc này cũng không kêu. Tôi đi trên một con đường tương đối sạch sẽ, bởi vì có thể có thứ gì đó ẩn giấu trong đám cỏ thật sâu, thậm chí muốn đi vào bụi cỏ thì trước tiên tôi cũng sẽ dùng dao chẻ củi trên tay đẩy bụi cỏ ra.

Sương động trên ngọn cỏ làm ướt ống quần buộc chặt của tôi, đột nhiên có mấy con trùng nhỏ biến dị từ trong bụi cỏ bò qua mặt giày, có mấy con bọ giáp xác đen nhánh cắn giày tôi, bị tôi dậm chân vài cái hất ra, lại dùng cuốc đập chết một đám.

Thứ này là con rận biến dị, nếu cắn phải vật sống gì thì sẽ dính vào da thịt cho đến khi hút khô máu. Số ít thì dễ đối phó, nếu là nhiều thì dù mạnh đến đâu cũng phải quay đầu bỏ chạy.

Đoạn đường này tôi rất quen thuộc, đi một chút thì đã xuyên qua chỗ kia, đi tới cửa thôn. Cửa thôn có hai con đường, một con đường đi thông tới trấn trên, một đường khác đi vào núi, ruộng trong thôn vốn ở chân núi, tôi mặc kệ là đi kiếm củi hay là đi làm việc ngoài ruộng, đều phải đi con đường này.

Hôm nay tôi cũng phải đi tới đó. Nhưng hôm nay tôi không phải đi ra ruộng, tôi sẽ lên núi.

Cha mẹ tôi ngay từ đầu thì đã chết, một mình tôi phiêu bạt khắp nơi như lục bình, tuy rằng gặp gỡ không ít chuyện xấu, nhưng cũng từng gặp người tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận