Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 9

Tôi mới vừa nghĩ như vậy thì cảm giác trên tay có động tĩnh, quái vật nhỏ kia vậy mà lại mở mắt. Tôi giật mình quăng nó về chậu nước, nước bắn tung tóe xung quanh chậu. Tôi không quan tâm được nhiều như vậy, theo bản năng nhìn xung quanh tìm dao chẻ củi của tôi.

Khi tôi lấy được con dao, quái vật nhỏ kia đã bò ra khỏi chậu nước, cả người nó ướt sũng, toàn bộ tóc đều dính trên mặt, khiến cho cặp mắt xanh đáng sợ kia có vẻ lớn hơn nữa.

Nó bò về phía tôi. Nó sinh ra còn chưa tới một ngày thì cũng đã biết bò, tôi vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm động tác của nó.

Nó bò lại đây giống như trước duỗi móng vuốt ôm lấy chân tôi, sau đó ngửa đầu kêu be be với tôi, vẫn là cái loại kêu be be rất mềm này, nhìn qua rất vô hại.

Thứ này lúc trước là giả chết sao? Tôi lại kéo nó ra lần nữa, ấn đầu nó đồng thời để dao chẻ củi lên trên cổ nó. Vừa rồi lúc tôi tẩy rửa cho nó đã xác định cổ nó rất mềm, dao chẻ củi của tôi chắc chắn có thể chém đứt.

Nếu vừa rồi trước khi tôi cho rằng nó đã chết thì tôi cảm thấy tôi có thể chặt đầu nó, nhưng xuất hiện một đoạn nhạc đệm như vậy tôi lại không ra tay được.

Mấy năm nay tôi sống rất yên bình, đã không còn sự tàn nhẫn của mấy năm trước, nếu là tôi của mấy năm trước thì thứ này chỉ cần vừa bò ra từ trong bụng tôi thì tôi sẽ lập tức bóp chết nó mà không cần chớp mắt, nhưng hiện tại tôi lại do dự như vậy, mấy lần muốn giết lại mấy lần đổi ý, kết quả biến thành như bây giờ.

Quái vật nhỏ kia giống như rất thông minh, đối mặt với con dao sáng loáng trên cổ nó, dường như đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại, nó không dám kêu nữa, bị tôi nhéo đầu, cho nên rụt cổ ở đó phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng, cái đuôi cũng cuốn lên kẹp giữa hai chân.

Nó biết sợ hãi.

Qua thật lâu, tôi dời thanh dao ra đặt ở trên bàn, lại buông lỏng tay đặt quái vật nhỏ xuống đất.

Có lẽ tôi sẽ bị thứ này giết chết, tôi nghĩ như vậy.

Quái vật nhỏ vừa bị tôi buông ra thì nhanh chóng vươn hai móng vuốt nhỏ ôm lấy chân tôi, lại bắt đầu kêu be be giống như làm nũng, hoàn toàn quên mất khoảnh khắc sống chết vừa rồi.

Tôi nâng tay lên kéo tóc của mình lại xoa xoa mặt. Cúi đầu nhìn quái vật nhỏ kia, tôi cũng không biết là cười bản thân hay là cười nó, nhếch khóe miệng một chút.

Tôi chộp lấy nó, làm lơ móng vuốt đang co lại của nó, thả nó vào chậu nước. Chậu nước có chút lạnh, tôi bỏ thêm một gáo nước ấm, rửa sạch tro bụi mà quái vật nhỏ vừa dính.

Tôi đặt nó trong nước, nó còn muốn nhào lại đây để dựa gần tôi khiến tôi rất khó rửa, chỉ có thể một tay chống đầu nó một tay khác rửa cho nó, tôi cũng không lề mề nữa, nhanh chóng rửa sạch sẽ, xách hai tay nó để lên ngực chuẩn bị dùng khăn lông lau khô.

Lúc quái vật nhỏ bị tôi nhấc lên không trung thì nó ôm móng vuốt cuộn đuôi lại giống một cục đá không dám nhúc nhích, chờ tới khi bị đặt lên đùi tôi thì lập tức như sống lại ngã đầu vào trên bụng tôi, rất an tâm dùng đầu chống vào bụng tôi, cuộn mình thành một quả cầu.

Nó còn chép chép miệng, nheo mắt lại như chuẩn bị ngủ.

Tôi thấy nó như vậy thì dừng một chút, sau đó không e dè mà nhấc nó lên dùng khăn lông lau khô, đầu cánh tay bụng mông đuôi chân, còn có ngực. Quái vật nhỏ này là con trai.

Tiện tay xoa xoa, tôi lấy quần áo vừa rồi tìm ra mặc vào cho nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận