Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 92
Thế nhưng .. thiếu niên vảy đen vừa tỉnh lại không hung ác như tiếng gầm lúc trước, cho dù đôi mắt ấy thuộc về động vật ăn thịt thì nhìn qua cũng không quá hung ác, nhiều nhất cũng chỉ là một con hổ giấy hung ác mà thôi.
Hai chúng tôi nhìn nhau một lúc, tôi không nói øì, cậu ấy cũng không nói gì.
Sau một lát sau, tôi nhìn thấy cậu ấy cử động. Bởi vì không cảm nhận được ác ý nên tôi ôm Khương Dương không nhúc nhích.
Không biết bên ngoài hang động đã là lúc nào, trong hang động vẫn đen kịt, tôi mơ hồ nhìn thấy thiếu niên vảy đen đang chậm rãi bò đến bên cạnh xác con chó cái biến dị. Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, đã bị thương thành như vậy, chẳng những không chết mà có thể bò được?
Trong bóng tối, thiếu niên vảy đen bên kia vang lên tiếng sột soạt, tôi nghiêng tai nghe, phát hiện hình như cậu ấy đang xé xác con chó cái biến dị ấy, sau đó tôi nghe được tiếng nuốt.
Cậu ấy ăn thịt sống.
Tôi không kìm được mà đề phòng theo bản năng. Thiếu niên có vảy đen khác với Khương Dương trong lòng tôi, cậu ấy sẽ ăn thịt.
Nhưng vào lúc này, tôi bỗng nghe thấy thiếu niên vảy đen kia nói chuyện, cậu ấy nói: "Hai người muốn ăn sao?"
Tôi nhướng mày theo bản năng, sau tận thế, hầu như không có ai sẽ mời người khác chia sẻ đồ ăn với chính mình, kể cả khi ăn cơm cũng sẽ cảnh giác những người khác đến cướp, tựa như dã thú trên thảo nguyên vậy. Nhưng người trước mắt này...
"Không ăn." Tôi nói ngắn gọn.
Sau đó bên kia không có động tĩnh gì. Tôi ngửi thấy mùi máu tươi càng thêm nồng đậm, còn có tiếng thở dốc trầm thấp. Đã bị thương thành như vậy còn muốn xé thịt trên người con chó biến dị cũng không phải là một việc dễ dàng.
Tôi cảm thấy Khương Dương trong lòng mình cử động, thằng bé vươn móng vuốt nhỏ nắm lấy tay của tôi, vùi đầu vào trong lòng tôi hít hà, sau đó rất vui vẻ kêu lên: "Be be be be! Mẹ -"
"Sao lại tỉnh rồi?" Tôi sờ trán Khương Dương. Thằng bé lẩm bẩm trong miệng, nó gục đầu vào dưới cánh tay tôi, cái đuôi nhỏ vẫy qua vẫy lại.
Tôi cảm thấy thiếu niên vảy đen bên kia không có động tĩnh, vừa quay đầu nhìn đã thấy cậu ấy mở to hai mắt nhìn về bên này, không hề chớp mắt.
Khương Dương cũng chú ý đến, thằng bé víu vào chân tôi rồi chỉ vào thiếu niên vảy đen và bắt đầu nói một số ngôn ngữ lộn xộn không thuộc về con người.
"Khò khè a yaa a a oa oa a! Mộc lỗ lỗ hô oaaaaal"
Tôi nghe Khương Dương nói xong, quay đầu hỏi thiếu niên vảy đen bên kia: "Cậu có thể hiểu được lời của Khương Dương không?"
Thiếu niên hơi sửng sốt, sau đó hỏi tôi: "Khương Dương, là tên của nó à? Nó có tên sao?"
Tôi nói: "Đúng vậy, cậu có thể nghe hiểu lời thẳng bé nói sao?"
Thiếu niên vảy đen: "Nghe không hiểu."
Tôi lại hỏi: "Tại sao cậu có thể nói chuyện? Từ khi Khương Dương sinh ra đến bây giờ cũng không nói chuyện, có phải thằng bé có vấn đề gì hay không?”
Cuộc đối thoại này có hơi kỳ lạ, như thể một người mẹ lính mới đang trưng cầu ý kiến bác sĩ.
Nhưng thiếu niên vảy đen như một bác sĩ phụ khoa chân chính cho tôi câu trả lời. Cậu ấy nói: "Hình như nửa năm sau khi tôi sinh ra mới có thể bắt đầu nói chuyện, sau nửa năm tôi sinh ra, những chỗ phát triển không tốt ngày trước coi như đã phát triển tốt, chắc là nó cũng như thế này."
"Cậu sinh ra bao lâu rồi?"
Dường như thiếu niên vảy đen suy nghĩ một chút, không chắc chắn lắm nói với tôi: "Tôi từng nhìn thấy ba lần tuyết rơi, cho nên chắc là sinh ra hơn ba năm."
Hơn ba năm đã lớn thành như vậy á? Tôi lại xoa đầu Khương Dương, nói như vậy, có lẽ Khương Dương sẽ lớn rất nhanh. Lúc trước tôi cảm thấy Khương Dương ăn quá nhiều, từ khi thằng bé bắt đầu ăn, gân như ăn không ngừng, tham ăn khiến trọng lượng cơ thể thằng bé tăng thêm vài cân. Bây giờ xem ra, chắc hẳn thằng bé đang tích tụ năng lượng, nhanh chóng lớn lên?
Tôi cảm thấy rất lo lắng. Khương Dương không phải con người, thằng bé là một sinh vật không biết tên, sự tăng trưởng nhanh chóng của thằng bé thể hiện tuổi thọ có thể không quá dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận