Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 194
Bị một trận mưa bất thình lình cọ rửa, hơi thở cỏ xanh xung quanh càng nặng, lá sen trong hồ sen đều giống như xanh thêm hai phần, tinh thần đứng thẳng. Tôi bưng chậu màu đỏ trống không lên đi xuống nước, Khương Dương thấy lập tức mở đường phía trước cho tôi, chui vào sâu trong hồ sen. Những lá sen đó bị thằng bé đẩy tới đẩy lui, bọt nước tích trên lá sen giống như từng viên trân châu nhỏ, từ trên lá sen mêm mại lăn xuống dưới, nện ở trên tay của tôi và trong chậu.
Khương Dương cảm thấy thú vị, cố ý dùng móng vuốt đi chạm vào những lá sen đó, chọc cho từng chuỗi hạt bọt nước sáng lấp lánh từ phía trên rơi xuống.
"Lại xuất hiện." Thanh Sơn giơ tay chỉ chỉ bầu trời.
Chân trời có một cầu vồng. Lúc trời đổ mưa nắng, xác suất cầu vồng xuất hiện rất cao, mùa hè này, tôi đã nhìn thấy cầu vồng rất nhiều lần, Nếu bầu trời sạch sẽ, cầu vồng dường như cũng càng thêm xinh đẹp một chút. Trước kia khi tôi ở trong thành thị, luôn cảm thấy giống như rất khó có thể nhìn thấy cầu vồng một lần, nhưng bây giờ, cầu vồng là chuyện rất tâm thường, tâm thường giống như trời mưa tuyết rơi.
Khi lần đầu tiên Khương Dương nhìn thấy cầu vồng, cũng rất kinh ngạc hỏi tôi, bầu trời vì sao có nhiều màu sắc như vậy. Tôi nói cho thằng bé đó là cầu vồng, thằng bé lại hỏi tôi cầu vồng là gì.
Màu chính là rất nhiều màu sắc, hồng.. Ước chừng là ánh sáng? Thêm vào đó là ánh sáng màu sắc rực rỡ. Tôi giải thích khúc xạ ánh sáng với thằng bé thì chắc chắn thằng bé sẽ nghe không hiểu. Cho nên tôi nói, cầu vồng giống như những ánh nắng chiều và ánh bình minh màu đỏ cam màu đỏ tím, sẽ xuất hiện ở những thời điểm cụ thể.
Khương Dương nghĩ nghĩ, nói: "Nhất định là lúc tâm trạng của ông ấy rất tốt mới có thể xuất hiện."
"Ông ấy?"
Khương Dương đương nhiên nói: "Ông ấy chính là trời đó, lúc tâm trạng tốt thì trời trong, tâm trạng không tốt thì trời mưa, tức giận thì sét đánh, nếu là có ánh nắng chiều màu đỏ, nói không chừng chính là xấu hổ. Giống như lúc mẹ khen Thanh Sơn, anh ấy cũng đỏ mặt. Cho nên cầu vồng là lúc ông ấy rất vui mừng mới có thể xuất hiện."
". Được rồi, con cảm thấy như vậy thì đó chính là như vậy." Tôi chỉ có thể nói như thế.
Khương Dương thật là một đứa trẻ lãng mạn. Tuy rằng giờ phút này thằng bé thật sự bẩn hề hề, một chút cũng không lãng mạn.
Chúng tôi đến gần bụi lau ở phía bên kia hồ sen. Diện tích bụi lau sậy này cũng không nhỏ, gần như có thể bằng một nửa bộ hồ sen. Bụi lau sậy này cao hơn nửa người ở trên đường lớn nhìn lại, chính là một tấm thảm lông xanh hoa văn chỉnh tê, mà chúng tôi hiện tại đang đứng ở bên cạnh tấm thảm lớn này, túm lấy lông trên tấm thảm.
Bụi lau sậy mọc trên đất bùn ướt, bên trong có rất nhiều chim nước, tôi thấy gần đám cỏ lau có mấy cái tổ mà chim nước dùng bùn đất nhánh cây và cỏ khô cọng gai chất thành.
Thanh Sơn một thân bùn mò vào trong bụi lau sậy bưng tổ chim ra tới, là ổ vịt hoang, phía trên còn có mấy cái trứng vịt hoang da xanh.
"Bên trong có rất nhiều trứng này." Thanh Sơn nói xong, đưa cả trứng và tổ cho tôi.
Thanh Sơn có một chút giống tôi, có lẽ là bởi vì chúng tôi đều từng biết cảm giác đói khát, cho nên đối với đồ ăn có thể ăn đều đặc biệt để ý. Mỗi lần tôi nhìn thấy đồ ăn mà cậu ấy mang về đều sẽ khích lệ cậu ấy, thời gian lâu rồi, cậu ấy thành thói quen đến chỗ nào thì sẽ đi xung quanh gần đó tìm đồ ăn có thể ăn, sau đó đưa đến trước mặt tôi, thấy tôi nhận thì lộ ra một vẻ mặt cảm thấy tràn đầy mỹ mãn nhiệt tình, đến bây giờ vẫn là không thay đổi.
Tôi cầm trứng của vịt hoang mà nghĩ, có muốn làm một chút trứng muối hay không? Ừ... Quá lãng phí muối, tuy rằng lần trước mang về không ít, nhưng trước mùa đông còn phải ướp thịt khô, lại phải dùng không ít muối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận