Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 133
Sau khi đi ra khỏi con đường đó, tôi nhìn thấy một số cánh đồng đầy cỏ dại và một cây hạt dẻ rất lớn. Dưới gốc cây là chuồng lợn có ba mặt thoáng gió, nhà vệ sinh đơn sơ, bên kia là ngôi nhà lợp ngói mà tôi vừa thấy.
Trước cửa nhà ngói có một cái đập, là một cái hồ nhỏ, mặt nước so với sông bên ngoài cao hơn, cho nên đây là hồ chứa khép kín, xem ra là dùng để nuôi cá, cũng không nhỏ. Ngôi nhà lợp ngói nên được nhìn thấy trong hồ là nơi người nuôi cá Ở.
Tôi đang đi trên bờ kè thì thấy những con cá không có người trông coi nhảy lên khỏi mặt nước trong hồ chứa, để lộ bụng trắng. Cá trong hồ to hơn bên ngoài, đa số là những con có màu sắc sặc sỡ như đỏ, vàng, dùng làm cảnh nhiều hơn là để ăn, từng đàn đông đúc, rực rỡ dưới nắng.
Ở đó có một tấm lưới trắng chưa được kéo lên và một chiếc thuyền gỗ đang neo đậu dưới bờ kè phủ đầy cỏ dại, dùng dây thừng buộc vào một chiếc cọc gỗ. Sau trận mưa gió, tấm lưới bị thủng nhiều lỗ lớn, chiếc thuyền cũng bị gỗ hóa thành màu trắng, nửa chìm trong nước, trong thuyền có vài con cá nhỏ bơi lội qua mạn thuyền đổ nát. Cỏ dại mọc ở các khoảng trống của mũi tàu, mái chèo bị gãy và rơi xuống một bên.
Tôi nghĩ thật đáng tiếc, nếu tôi có thể tìm được một chiếc thuyền còn sử dụng được, tôi có thể chèo sang sông. Tôi đi dọc theo bờ kè ở đây, Thanh Sơn và Khương Dương đi theo tôi, cả hai đều nhìn chằm chằm vào đàn cá đỏ trong hồ chứa. Thanh Sơn đang nhìn chằm chằm vào dòng sông, sẵn sàng di chuyển, nếu tôi không quan sát, cậu ấy sẽ nhảy xuống và bắt nó.
Bước vào căn nhà nhỏ lợp ngói, tôi ngạc nhiên thấy bên trong còn có một chiếc thuyền, trông không giống như bị hỏng, còn dùng được! Bên cạnh thuyền là một chiếc giường gỗ với tấm chăn xoắn thành quả bóng. Căn phòng đầy dụng cụ câu cá, nhưng tất cả đều phủ đầy bụi.
Tôi đi quanh nhà, mặc dù tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì khác có thể được sử dụng, nhưng tìm được một con tàu cũng đủ khiến tôi hạnh phúc. Tôi cũng tìm được hai cái xô, sau này tôi có thể lấy để đựng cá.
Sau khi ra khỏi nhà, tôi lang thang khắp các cánh đồng xung quanh, luồn qua đám cỏ để tìm một ít rau, nếu đó là những loại rau mà tôi chưa từng tìm thấy thì càng tốt. Kết quả không làm tôi thất vọng, tôi tìm thấy một vài cây ớt Chỉ Thiên, với những quả ớt giống chổng lên trời, mọc thành cụm với nhau, trên một cành có hơn chục chùm. Trên bãi cỏ gần đó còn có một ít cây hoa tiêu, cũng đã bắt đầu cho ra trái màu xanh, chúng cho quả sớm hơn loại tôi trồng trong thôn một chút.
Ngoài ra còn có hơn chục cây ngô và một cây tỏi tây, trông yếu ớt. Trong một ruộng tỏi nhỏ, lá phía trên đã vàng một nửa, tôi trực tiếp nhổ lên, củ tỏi phía dưới khá lớn. Ở mép ruộng gõ cho sạch đất, cuộn lá tỏi thành một bó, lát nữa mang về nhà. Dù không thiếu tỏi nhưng đã đến đây thì phải thu hoạch.
Còn những cây ngô và ớt kia, nên để chúng lại đây thì hơn, tôi sợ động vào chúng sẽ chết. Ngoài những thứ này, tôi cũng tìm thấy một số rau đền. Món này cũng giống như rau muống, thường hay ăn nên tôi hái về một ít, định mang về bổ sung rau cho Khương Dương.
Tôi lục lọi suốt đường đi xuống mấy cánh đồng, ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt là một con đèo trũng, bên trái là bụi cây trên đường mòn chúng tôi đi vào, bên phải là một ngọn núi có thể được nhìn thấy từ bờ sông. Không thể nhìn thấy mảnh sông nhỏ này từ bờ sông vì nó bị che khuất do vị trí của nó. Tôi đã thấy những vùng trồng củ ấu rộng lớn trên sông ở đây.
Củ ấu là loại củ được trồng và cho thu hoạch vào tháng bảy. Tôi đã sống bên một cái hồ, trong suốt một năm ở đó dường như tôi chỉ ăn củ ấu. Sau đó thì không còn được ăn của ấu nữa, cứ nghĩ về khoảng thời gian đó lại thấy hoài niệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận