Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 261
Tuyết đang tan khắp nơi, nhiệt độ lúc này còn thấp hơn so với khi có tuyết, buổi sáng thức dậy, thường có thể nhìn thấy những dải băng hình giọt nước và những hạt băng treo trên mái hiên và cành cây. Dưới mái hiên treo một hàng băng nón trong suốt, dài bằng nhau, nhìn rất đẹp, Khương Dương dùng gậy đánh gãy vài cái để nghịch.
Khương Dương vẫn có thể chơi với nước đá, nhưng tôi thì không thể. Tay tôi bị sưng tấy do thời tiết lạnh. Đây là điều xảy ra hàng năm sau khi bị tê cóng. Sau khi sưng tấy, tay tôi bị tê cứng mỗi khi động vào, làm việc gi cũng không còn linh hoạt.
Vào mùa đông, thực sự không có nhiều việc để làm, chỉ cần lười biếng ngồi trước đống lửa, ăn uống gì đó, nói chuyện với đám người Khương Dương và Thanh Sơn, ngày qua lúc nào cũng không biết.
Khi trận tuyết thứ hai rơi xuống, tôi cảm thấy Thanh Sơn có gì đó không ổn, cậu ấy không còn hoạt bát như trước, rất ít chạy ra ngoài như Khương Dương mà chỉ ngồi giống tôi và rất ít khi di chuyển cơ thể.
Lúc đầu tôi còn tưởng rằng cậu ấy bị bệnh, lúc ăn cơm tôi đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi cậu ấy: "Cậu ăn không đủ no sao?"
Thanh Sơn lắc đầu nói: "Tôi no rồi." Tôi nhìn các món ăn của chúng tôi, chúng không khác gì những món chúng tôi đã ăn trước đây, nhưng từ lâu chúng tôi không được ăn thịt tươi, chỉ được ăn thịt xông khói hoặc đã qua tẩm ướp, chúng tôi chủ yếu ăn mì sợi. Tôi chợt nghĩ, không lễ cũng giống với Khương Dương, mặc dù không phải loài ăn chay nhưng cậu ấy cũng chỉ có thể ăn được thịt tươi thôi sao? Thức ăn chính của cậu ấy không phải là mì mà là cần nhiều thịt hơn.
Tôi nghĩ về khoảng thời gian đầu mùa hè, sau khi đến đây điều dưỡng cơ thể, về cơ bản cậu ấy sẽ mang thịt tươi ve mỗi ngày, cậu ấy là người ăn nhiều thịt nhất, bởi vì cậu ấy luôn ăn giống tôi, cho nên vô tình tôi đã bỏ qua điều này. Mùa đông đến, cậu ấy rất ít ra ngoài săn bắn, thịt xông khói tôi cắt khi nấu ăn hầu như chỉ vừa một khẩu phần ăn, khẩu phần tương đối ít. Tôi suy nghĩ một lúc, tôi thực sự quan tâm đến Khương Dương nhiều hơn so với Thanh Sơn, người vẫn luôn im lặng hơn một chút, trong vô thức tôi đã quên đi nhu cầu của cậu ấy.
Khương Dương và Thanh Sơn đối với tôi rất quan trọng, tôi đã coi họ như những người thân quan trọng duy nhất còn sót lại của mình, thậm chí còn là một phần của tôi, tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai trong số họ xảy ra tai nạn do mình sơ suất.
Tôi tự mình nấu nhiều thịt hơn cho Thanh Sơn, cậu ấy nhìn tôi, không nói gì, im lặng ăn hết miếng thịt, sau đó nói với tôi: "Thực ra không sao, mùa đông trong nhà cũng không có nhiều đồ ăn, tôi sẽ không chết đâu."
Tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp Thanh Sơn, cậu ấy gầy như que củi, như thể xương trong người sắp lòi ra ngoài, thực sự chỉ còn lại một nắm xương và da, trông dữ dẫn và đáng sợ, nhưng cũng rất đáng thương.
"Ăn đi. Ăn no rồi thì ra ngoài kiếm thêm chút thức ăn. Ba người chúng ta còn sợ không tìm được øì để ăn sao?" Tôi an ủi Thanh Sơn.
Cậu lại lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi có thể tự mình đi tìm, nhưng vì lo lắng cho cô nên tôi không đi, nhịn một chút là qua mùa đông rồi."
Trong lòng tôi hiểu cậu ấy đang lo lắng điều gì, mặc dù khoảng thời gian này rất yên bình và chúng tôi cũng không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng sự thật là thế giới bây giờ không an toàn, đặc biệt là những người sống ngay dưới chân núi như chúng tôi. Trên núi có rất nhiều dã thú, những thứ to lớn kia thời tiết càng lạnh, không có thức ăn rất có thể sẽ xuống núi, đây là một trong những nguyên nhân tôi không cho phép Khương Dương rời nhà quá xa, bởi vì tôi sợ rằng khi thằng bé đi xa, nó sẽ gặp những dã thú to lớn nguy hiểm.
Thanh Sơn cũng biết mùa đông sâu trong núi càng thêm nguy hiểm, cậu ấy không muối tôi cùng Khương Dương mạo hiểm với cậu ấy, nhưng để chúng tôi lại một mình cậu ấy không yên tâm nên lựa chọn ở lại với chúng tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận