Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 185
Con người con nguy hiểm hơn động vật trên núi, tôi đưa hai người họ chui vào một ngôi nhà sụp đổ nằm ở ven đường, tôi bảo bọn họ đừng lên tiếng, im lặng đợi người Thanh Sơn nói đi qua.
Không lâu sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân lẹp xẹp, còn có giọng nói của một đứa trẻ.
"Anh ơi, anh nhìn hoa hoa nè -"
"Cha ơi, cha nhìn hoa hoa đi -"
"Được rồi Anh Anh, đừng làm phiền cha của con, anh của con không nhìn được đường phía trước."
"Không sao đâu mẹ, còn nhìn thấy được."
Đó là một gia đình bốn người, một cặp vợ chồng trung niên, bọn họ còn có hai đứa con nhỏ, đằng sau bé gái kia có một cái đuôi màu đen nhỏ, trên móng vuốt nhọn nắm chặt một bông hoa màu vàng, cô bé cười vui vẻ. Có lẽ người cõng cô bé không nên gọi là một đứa trẻ, bởi dáng người cậu đã cao ngang với cha mẹ, đằng sau có một cái đuôi màu trắng.
Gia đình bốn người này còn dắt theo một con trâu, trên lưng trâu để rất nhiều hành lý, mỗi người đều xách theo một ít đồ, hình như họ đang chuyển nhà.
Thậm chí có hai đứa trẻ như vậy, ánh mắt tôi không kìm được mà đặt trên cô bé vảy đen kia, thì ra là con gái. Tuy đứa trẻ kia còn nhỏ nhưng giác quan rất nhạy bén, dường như đã nhìn thấy ánh mắt của tôi, nụ cười trên mặt cô bé biến mất, phồng môi nhìn về nơi chúng tôi ẩn nấp.
Cha mẹ và anh của cô bé thấy cô bé nhìn về phía này, họ đều nhận ra gì đó, đồng thời cảnh giác quay lại nhìn. Tôi, Khương Dương và Thanh Sơn đứng dậy, không trốn tiếp ở đó nữa và nói thẳng: "Đi ngang qua."
Bọn họ nhìn Khương Dương và Thanh Sơn, tựa như hơi thả lòng, nhưng cũng không hoàn toàn yên tâm, họ không nói chuyện với tôi, chỉ gật đầu sau đó lặng lẽ bước nhanh chân. Cô bé kia cũng không nói chuyện, gia đình này rất nhanh đã biến mất trước tầm mắt chúng tôi.
Khi tận thế mọi người đều như vậy, giúp nhau bằng cách không ảnh hưởng đến nhau mới là bình thường nhất, nhất là lúc một số người cùng tạo thành một nhóm nhỏ. Hai bên không có ác ý, chỉ là chuyện đi ngang qua. Tôi thấy hướng bọn họ rời đi là một hướng khác, không phải đến nhà của chúng tôi nằm ở thôn bên kia nên không quan tâm, tôi dẫn hai người Khương Dương đi tiếp theo tuyến đường ban đầu.
Khi chúng tôi rời khỏi căn nhà tồi tàn, một con mèo màu cam bất ngờ nhảy lên từ trong góc tối và chạy đi xa, chắc nó cũng trốn ở đó khi nhìn thấy chúng tôi trốn ở đó vừa nãy.
Chúng tôi đi vòng qua thị trấn, chuẩn bị trở về nhà, trên đường đi, chúng tôi cho tất cả rau và dưa tìm được cất vào trong túi mang về nhà, giữa đường còn đi vòng vào mảnh vườn hoang rộng lớn gần đó. Lúc trước tôi từng thu hoạch rất nhiều hạt vừng. Năm nay tôi muốn đến xem nó còn hay không. Đến nơi này, tôi nhận ra vẫn còn, nhưng lại ít hơn, chưa đúng lúc cho lắm, chắc phải chờ hái đài sen xong mới có thể mang về.
Tôi còn tìm được mười mấy cây khoai sọ, loại khoai sọ này chín rất sớm, tháng tám là có thể ăn, chờ đến tháng mười là mùa khoai sọ. Lá và cuống khoai sọ đều có thể ăn, cắt nhỏ phơi khô là giống rau khô rồi. Vào mùa đông lấy nước nóng đổ vào, cho thêm ít gia vị ớt cay, ăn với thịt là ngon miệng nhất. Bên dưới khoai sọ chôn dưới lòng bếp giống khoai lang đỏ, đúng là một món ngon trong mùa đông. Nhưng tạm thời tôi không thể động vào đám khoai sọ này, tôi định để cho chúng nó lớn hơn một chút.
Tôi cũng tìm được một ít đồ linh tỉnh vụn vặt có thể ăn, đều có thể mang về. Bởi vì ở ngoài cánh đồng hoang tàn kia quá lâu nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Chúng tôi ăn cơm dưới ánh đèn tối tăm, sau đó lấy quả dưa hấu nhỏ kia và bổ ra ăn, Khương Dương và Thanh Sơn đều đi ngủ với vẻ mặt thỏa mãn.
Buổi tối hôm nay, hình như Khương Dương đi đường mệt mỏi nên ngủ rất say.
Ngày hôm sau trời nắng, nhiệt độ tăng lên, tôi rửa bí đỏ bên cạnh giếng nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận