Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 210
Vị ngọt của nó là vị ngọt không bao giờ khiến con người ta cảm thấy chán ngấy. Tôi rất thích khoai lang đỏ khô mới vừa làm xong, vẫn chưa được phơi khô hoàn toàn, trong sự cứng rắn mang theo chút mềm mại, nhai vào hơi dính răng. Nó giống như một loại kẹo gum ăn vặt trước đây tôi từng yêu thích, nhưng nó ngon hơn món đó rất nhiều.
Trước khi tận thế tới, tôi đã từng mua khoai lang đỏ khô bán trong cửa hàng, bao bì của nó rất tỉnh xảo nhưng hương vị lại không được tốt cho lắm, dù sao so ra cũng kém hơn hương vị khoai lang đỏ khô tôi làm ra bây giờ rất nhiều. Khoai lang đỏ sau khi được phơi khô màu sắc lại càng thêm đậm đà, đã biến thành màu của mật ong sau khi được lắng đọng.
Từ khi tôi làm ra món khoai lang đỏ khô này, mỗi lúc ra cửa trong túi của Khương Dương vĩnh viễn mang theo non nửa túi khoai lang và hạt dẻ chín. Chờ đến khi chúng tôi ra ngoài làm việc, làm được một nửa thời gian tạm thời nghỉ ngơi, thằng bé sẽ lấy chiếc túi nhỏ của mình ra, kéo mở miệng túi chia thức ăn cho chúng tôi, sau đó ba chúng tôi sẽ ngồi ở nơi đó vừa ăn, vừa nhìn lên bầu trời và quan sát những ngọn núi xa xôi.
Mùa thu đến rất chậm, như sau khi bạn cảm nhận được nó tới thì nó sẽ nhanh chóng rời đi càng lúc càng vội. Một cái chớp mắt ngang qua, ngày hôm sau đã lạnh hơn ngày hôm trước, tựa như mùa đông đã cận kề trước mặt.
Mùa đông sau khi tận thế đến không giống với mùa đông trước tận thế, mùa đông bây giờ đã trở nên lạnh hơn và cũng đến sớm hơn nữa.
Đợi tới khi gió càng lúc càng lạnh, Khương Dương và Thanh Sơn đã ngoan ngoãn mặc chiếc áo khoác tôi cải tiến cho hai người họ. Tôi bắt đầu suy nghĩ mình có nên tới thành phố Hán Dương thêm một chuyến nữa để thu thập thêm một ít đồ trở về hay không. Có lễ trước khi mùa đông đến tôi vẫn phải đến nơi đó một chuyến thật.
Tôi nhắc tới chuyện này với Khương Dương và Thanh Sơn, thế mà Khương Dương vẫn còn ghi nhớ rõ thành phố Hán Dương này. Thằng bé nhớ tới con chó biến dị lớn trong sơn động ở công viên, dáng vẻ không vui mừng cho lắm. Ngược lại, Thanh Sơn lại chẳng có cảm giác gì đối với nơi đó, chỉ nói tất cả đều nghe theo lời tôi.
Khương Dương nghe thấy Thanh Sơn nói vậy, lập tức cũng không cam lòng chịu bị tụt lại phía sau, thẳng bé nói: "Con cũng sẽ đi cùng với mẹt"
"Được rồi, vậy chúng ta chuẩn bị một chút, vài hôm nữa sẽ đi tới đó một chuyến. Lần này chúng ta phải sẵn sàng mang thêm rất nhiều đồ vật trở về đấy nhé." Tôi nói.
Lần khởi hành này tốt hơn lần trước rất nhiều, lần trước chỉ có hai người cùng đi, lần này là ba người chúng tôi cùng đồng hành. Nếu như lần trước đi, trên đường lòng tôi vẫn còn mang theo sự lạnh lùng và cô độc, thì bây giờ đây tôi đã không còn cảm nhận được cảm xúc cô độc trước đó nữa.
Tôi đã từng mất đi tất cả người thân và bạn bè, nhưng bây giờ tôi đã lại có được căn nhà riêng cho mình thêm lần nữa, tôi đang sống vì họ, cố gắng vì thế giới nhỏ mà chúng tôi tạo ra và phấn đấu thay đổi cuộc sống tương lai tốt đẹp hơn cho chúng tôi.
Tôi không thể không thừa nhận con người là một loài sinh vật sợ cô đơn. Khi bạn được vô số con người khác bao quanh, sự cô đơn của bạn có lẽ chỉ là một nỗi buồn trong tâm trí, bạn vẫn có thể đi giữa đám đông và hưởng thụ sự cô đơn này một mình. Nhưng đến khi toàn bộ thế giới của nhân loại sụp đổ, bên cạnh bạn không còn những con người khác, không còn tất cả những sự vật bọn họ sáng tạo ra, lúc ấy bạn sẽ thật sự cảm nhận được sự tồn tại của riêng chính bản thân mình và cô đơn sẽ biến thành một vũ khí có thể giết chết bạn.
Tôi đã từng bị mắc kẹt sâu trong sự cô đơn và tịch mịch khủng khiếp đó, nhưng bây giờ Khương Dương và Thanh Sơn đã cứu rỗi tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận