Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 273
Tôi lắc đầu nói cho thằng bé biết, sói rất giảo hoạt, chúng nó còn quanh quẩn xung quanh đây đã minh chứng rõ ràng bọn nó còn chưa buông tha, nếu chúng tôi buông lỏng cảnh giác, một khi lạc đàn chúng nó sẽ nhào lên.
Thanh Sơn cùng Khương Dương nghe tôi nói xong, hai người họ lại một lần nữa cảnh giác với đám sói kia. Nhưng sau đó lại không thấy đàn sói nữa, chúng tôi còn tưởng rằng đàn sói cuối cùng cũng từ bỏ mà rời đi, ai ngờ chúng tôi lại đi đến bãi lau sậy bên kia bắt vịt hoang, Khương Dương một mình ở bên hồ bắt cá cách chúng tôi hơi xa, trong bụi cỏ bỗng nhiên có hai con sói chui ra.
Tôi nghe thấy tiếng rơi xuống nước, quay đầu nhìn lại thấy Khương Dương nhảy vào trong hồ, bên bờ còn có hai con sói.
"Thanh Sơn! "Tôi gọi tên Thanh Sơn, ném con vịt hoang trên tay, xách dao chạy về phía bờ hồ. Thanh Sơn từ trong bụi lau sậy lao ra, chạy đến bên cạnh cùng tôi xua đuổi hai con sói kia. Không biết chuyện gì xảy ra mà chỉ có hai con sói này, không nhìn thấy bầy sói tôi với Thanh Sơn tức giận, nhanh chóng hợp đánh chết hai con sói.
Khương Dương từ trong hồ bò lên, ngược lại thằng bé không có việc gì chỉ có hơi lạnh, cả người dính toàn bùn đất.
"Mẹ, lúc nãy đi lên con sờ được con cá trạch." Thằng bé giơ móng vuốt lên cho tôi xem thằng bé tình cờ bắt được cá chạch.
Tôi chống con dao dính máu xuống đất, thở hổn hển nói: "Con bây giờ cũng giống con cá chạch."
Con cá chạch mà Khương Dương bắt được cuối cùng lại lọt vào bụng con mèo màu quýt, con mèo xem như mạng lớn, chưa chết, miệng vết thương khép lại bỗng nhiên biến mất, không biết chạy đi đâu.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Khương Dương lo lắng vài ngày, một ngày nọ nhìn thấy con mèo quýt phơi nắng trên nóc một căn nhà rách nát gần đó sống rất tốt, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Tuy rằng chúng tôi xem như là cứu con mèo quýt một mạng, nhưng nó lại hoàn toàn không có ý muốn cảm ơn chúng tôi, vẫn xuất quỷ nhập thân biến mất như trước kia, chỉ thỉnh thoảng lướt qua hàng rào của chúng tôi một cách nhẹ nhàng rồi kêu meo meo với Khương Dương, tiếng kêu chắc là nó đang chào hỏi nhưng chỉ chào hỏi với một mình Khương Dương.
Mà từ sau khi chúng tôi gặp hai con sói ở hồ sen lau sậy bên đó đã qua nửa tháng, không còn thấy tung tích bầy sói nữa. Thanh Sơn còn đặc biệt đi xa một chút tìm kiếm dấu vết bầy sói lưu lại dưới chân núi và xung quanh vùng đất hoang, cuối cùng phát hiện tất cả dấu vết đều lưu lại từ rất nhiều ngày trước, cứ như vậy chúng tôi mới xác định bây sói đúng là đã rời đi.
Nguy hiểm tạm thời đã được giải trừ, cạm bẫy trong sân chúng tôi gỡ bỏ một phần, nhưng hố và đỉnh dưới tường vẫn chưa được dỡ xuống để phòng ngừa vạn nhất, dù sao ngoại trừ sói không chừng còn có những động vật khác xuống núi tìm thức ăn.
Tuyết tan, thời tiết âm u rất lâu, sau ba ngày sương mù dày đặc mặt trời cũng đã mọc. Mặt trời lần này không giống như 'mặt trời giả' trước đó, tôi có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ tăng lên, đặc biệt là khi gần trưa, tôi cảm thấy hơi đổ mồ hôi khi mặc chiếc áo khoác bông dày trên người.
Chúng tôi mang ghế dựa ra ngồi ở dưới chân tường trong sân phơi nắng, bức tường chặn tất cả gió chỉ cảm giác được ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người khiến người ta uể oải, xương cốt rã rời.
Sau lưng tựa lưng vào ghế, duỗi dài chân, cả người trải ra phơi nắng dưới ánh mặt trời lại liếc mắt nhìn lại, ba người chúng tôi giống như là ba con cá khô. Mặt trời hơi lớn, ánh sáng chói mắt chỉ có thể híp mắt, không chú ý ngủ thiếp đi.
Những chiếc kệ được dựng ở khoảng đất trống trong sân, chăn bông được mang ra phơi nắng, những chiếc áo khoác bông lớn giặt trước đó cuối cùng cũng được phơi nắng, không khô cũng có thể mốc meo. Chúng tôi ngồi đó phơi nắng cả ngày, không làm gì cả, ngoại trừ ăn cơm cũng không di chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận