Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 139
Máu phun ra khiến khuôn mặt tuấn tú bình thường của Thanh Sơn có chút ghê rợn. Biểu cảm của cậu ấy lúc này thật lạnh lùng, hoàn toàn không phải dáng vẻ ngốc nghếch ngượng ngùng thường ngày.
Tôi giật mình trước cảnh này, khi Thanh Sơn cắn vào cổ con nai, tôi cảm thấy đó không phải là người mà là một con thú hoang. Tôi thậm chí còn nắm chặt chiếc rìu trong tay một cách vô thức.
Thanh Sơn giơ tay lau vết máu trên mặt, lôi con nai còn đang giãy giụa kêu rên về phía tôi. Cậu ấy vui vẻ nở nụ cười, trên mặt mang theo vẻ đợi được khen ngợi, mặc dù lúc này trên người cậu ấy bê bết máu, nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy cậu ấy vô hại.
Nhưng ngay sau đó Thanh Sơn ngập ngừng dừng lại, luống cuống nhìn tôi.
Tôi nhanh chóng định thần lại, kiềm chế biểu cảm trên khuôn mặt và cố gắng làm cho mình trông bình thường.
Giống như Thanh Sơn sẽ bắt con mồi theo bản năng, sử dụng móng vuốt và răng của chính mình. Thì tôi khi nhìn thấy những sinh vật hung hãn, tôi không thể không cảnh giác, đó cũng là hành vi trong tiềm thức của tôi.
Vốn tưởng rằng Thanh Sơn biết đi săn, có thể giúp tôi, không nghĩ tới tận mắt nhìn thấy cách cậu ay đi săn, tôi lại thấy kỳ quái đến vậy. Thành thật mà nói, Thanh Sơn trong trạng thái săn bắt khiến tôi cảm thấy rất lo lắng.
Thật ra cẩn thận nghĩ lại, tôi cũng quá ngu ngốc, lần đầu tiên gặp mặt, thằng nhóc này đã giết một con chó biến dị. Nhưng có thể là do lúc đó tôi không tận mắt chứng kiến cậu ấy chiến đấu với con chó biến dị, hơn nữa lúc đó cậu ấy quá yết, lại đo tôi chăm sóc nên ban đầu đã có những định kiến khác.
Sau đó, mỗi ngày Thanh Sơn và Khương Dương đêu ngoan ngoãn theo chân tôi, tính tình và cách cư xử của cậu ấy cũng rất tốt, giống như Khương Dương, cậu ấy là một cậu bé ngoan, đôi khi cậu ấy còn kiềm chế và nhút nhát hơn Khương Dương, vì vậy dần dần, trong lòng tôi đã gần như quên mất rằng cậu ấy đã từng đi săn với nhóm người đó.
Mãi đến lúc này tôi mới tỉnh ngộ, không sai, Thanh Sơn là quái vật vảy đen, cậu ấy cùng Khương Dương không giống nhau. Lúc trước Thanh Sơn bắt rắn, tôi cũng không để ý lắm, chỉ lo cho Khương Dương đi cùng, sau này cho dù cậu ấy thỉnh thoảng mang về một con vịt rừng hay một con chim, tôi cũng không cảm thấy đó là chuyện gì to tát. Bởi vì tự tôi cũng có thể bắt chúng. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những móng vuốt và răng nanh dữ tợn của Thanh Sơn khi săn mồi.
Cậu ấy vẫn đang nhìn tôi, có chút lo lắng lau mặt, sau đó mở miệng thì thào nói: "Trước giờ tôi đều bắt mấy con thú này như vậy, bọn họ... , bọn họ cũng bảo tôi bắt như vậy."
Cậu ấy lại nhìn quần áo loang lổ vết máu của mình, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lần sau tôi sẽ không làm bẩn quần áo cô làm cho tôi."
Tôi đứng đó một lúc, nhưng tôi vẫn chủ động đi tới và xoa đầu cậu ấy. Cậu ấy lớn nhanh quá, nếu bây giờ cậu ấy không cúi đầu thì tôi chỉ có thể kiếng chân lên xoa đầu cậu ấy.
Tôi xoa xoa mái tóc đen mềm mại của Thanh Sơn, nói với cậu ấy: "Cậu làm rất tốt, khi về tôi sẽ làm món thịt kho tàu cho cậu." Tôi không biết nói øì, lâu lắm mới nghĩ ra được một câu như vậy.
Nhưng cũng đủ rồi, Thanh Sơn nghe tôi nói vậy lập tức yên tâm, lại cười ha hả kéo con nai đang hấp hối nhét vào tay tôi: "Của cô, tôi cho cô hết!"
Nếu tôi không nhận nó, cậu ấy sẽ lại buồn, nên tôi nói: "Giữ nó hộ tôi." Quả nhiên, cậu ấy không nói øì, ngoan ngoãn cõng con nai lớn.
"Được rồi, chúng ta về nhà thôi." Tôi quay đầu trở về, Khương Dương nhanh chóng bứt mấy bông hoa ven đường, theo tôi đi về.
Thanh Sơn cũng vội vàng đi theo, cậu ấy có chút nghi hoặc hỏi: "Không phải cô nói phải ở trên núi đến sáng mai sao?"
Đúng, đó là những gì tôi dự định lúc đầu, nhưng tôi đã đánh giá thấp năng lực của Thanh Sơn. Khi lên núi, chúng tôi không tốn đến một nửa thời gian dự định ban đầu đã thu hoạch được hai con chim trĩ và một con nai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận