Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 271
Từ sau khi Thanh Sơn mở ra một con đường mới, chúng tôi đã rất lâu không đi qua bên này.
Dưới tàng cây hòe lớn tràn đầy lá rụng, vắng ngắt, không náo nhiệt như mùa thu. Lúc chúng tôi đi qua thì ngửi thấy một mùi tanh, đứng ở bên ngoài tán cây phát hiện dưới tàng cây có một thi thể chó hoang, xem từ tấm da trống rỗng còn thừa lại chắc là đã chết hai ngày nay, không biết là đám sói ăn hay là động vật sống trên cây hòe ăn.
Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi cây hòe đi về phía một ngọn núi nhỏ gần đó. Trên sườn núi nhỏ này có thỏ rừng, lúc trước Thanh Sơn và Khương Dương tới chơi đã nói ở chỗ này thấy được không ít hang thỏ rừng.
Kết quả còn chưa tới sườn núi nhỏ thì từ xa xa đã thấy mười mấy con sói xám chạy tới. Tuy bề ngoài sói và chó rất giống nhau nhưng nếu thật sự chạm mặt tuyệt đối có thể phân biệt được rốt cuộc là sói hay chó, bởi vì khí thế hung hãn của sói không giống với chó.
"Chúng ta không thể chạy, đi qua bên này!" Tôi lập tức nói, sau đó lôi Thanh Sơn Khương Dương đi tới bên cạnh một gốc cây cổ thụ rậm rạp. Bầy sói chạy rất nhanh, địa hình cũng bất lợi với chúng tôi, chúng tôi không hẳn là có thể chạy nhanh hơn bầy sói.
Đàn sói đi săn bình thường sẽ phân tán con mồi, sau đó lựa chọn một trong số đó tấn công, thời điểm này chúng tôi không thể hoảng hốt, lưng tựa lưng vây chung một chỗ tuyệt đối không tách ra, trên tay cầm vũ khí, những con sói kia vây quanh chúng tôi cũng không thể làm øì quá nhiều.
Quả nhiên những con sói kia vây quanh có ý tách chúng tôi ra, nhưng đối mặt với thiết côn của Thanh Sơn và dao trong tay của Khương Dương và tôi, những con sói kia lại không có cách nào lại gần, chỉ có thể ở bên ngoài không tiến lên được.
Chúng không có biện pháp đột phá và làm gì chúng tôi, nhưng Thanh Sơn dường như không muốn để chúng tiếp tục quấn lấy như vậy nên đã ra tay trước.
Thiết côn nện lên mặt đất, tuyết trên mặt đất cùng lớp đất bên dưới đều bị đào lên để lại một vết han sâu. Hai con sói né thiết côn nhảy sang một bên gầm rú về phía ngọn Thanh Sơn, hai con sói đó thu hút sự chú ý của cậu ấy, còn những con sói khác thì chờ cơ hội.
Khương Dương đột nhiên đặt dao xuống, rút súng cao su bắn một viên đá ra ngoài. Kỹ năng bắn súng cao su của thằng bé bây giờ không tệ, đột nhiên thằng bé bắn một con sói, đang lúc tiếng hú đau đớn vang lên thì Thanh Sơn vung thiết côn lên.
Đối mặt với sự chuẩn bị của chúng tôi, bầy sói hoàn toàn không thể xông lên, giằng co một lúc thì lại để lại thi thể của hai con sói, những con sói còn lại dưới sự dẫn dắt của con sói đầu đàn rút đi. Khi chúng tôi ve nhà, Khương Dương hỏi tôi: "Mẹ, có phải chúng không ăn được chúng ta nên sẽ rời đi không?"
"Ừ, qua vài ngày nữa chờ chúng nó không tìm được đồ ăn ở chung quanh, lại không thể đối phó chúng ta sẽ đi nơi khác tìm đồ ăn."
Tối hôm đó tiếng mèo kêu lại vang lên, nhưng tôi cũng không nghe thấy có bầy sói xuất hiện, hơn nữa con mèo này không giống mấy lần trước như vậy chỉ kêu một tiếng mà ở bên ngoài kêu ngắt quãng không dừng.
Khương Dương bị con mèo này kêu đứng ngồi không yên, ghé vào khe hở bên cạnh cửa nhìn ra ngoài, cuối cùng nhịn không được hỏi tôi: "Mẹ, con có thể ra ngoài xem không? Bên ngoài không có sói, con chỉ nhìn một cái thôi rồi lập tức trở lại!"
Tôi không trả lời, quay đầu hỏi Thanh Sơn: "Thanh Sơn, cậu có nghe thấy bên ngoài có tiếng sói không?"
Thanh Sơn cẩn thận nghe một lúc mới lắc đầu. Tôi xoay người cầm lấy con dao, giơ lên một cây đuốc tự chế: "Đi thôi, mang dao của con theo, chúng ta đến sân xem."
Khương Dương đi đầu tiên, tiến lên định mở cửa bị tôi kéo qua một bên: "Để mẹ."
Đầu tiên mở hé cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài lạnh lẽo, không có mùi hôi thối của sói, trong sân cũng rất yên tĩnh không có bóng đen nào khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận