Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 258

Chuong 258Chuong 258
Bây giờ, ngày nào tôi cũng uống một cốc, tốt hơn nhiều so với trà hoa cúc dại trước đó. Lúc này, hai khóm cúc khô héo bị tuyết bao phủ, khi chúng tôi đến gần, hai chú chim nhỏ đột nhiên chui ra từ kẽ hở của cành cây khô bên dưới, bị tiếng bước chân của chúng tôi làm cho giật mình bay đi, trên đất chỉ còn lại một loạt dấu chân chim.
Phía trước có cây hồng, trên cây hồng đã rụng hết lá, những quả hồng trước đó đều bị chim ăn, cây đã chết, bây giờ bị một đống tuyết đè đổ, tuyết dưới gốc cây bị đập thành những cái hố nhỏ. Bên cạnh là một con mương nhỏ, nước ở đây rất nông, nhưng đóng băng rất dày, dày đến mức đóng băng luôn cả khóm cỏ vàng bên miệng mương.
Chúng tôi đi bộ đến tận bờ ao, sau khi đám cỏ đại quanh ao khô héo, tôi chặt và đốt đi, để bên kia trống, nhưng phần đất trống năm sau sẽ mọc lên những bông sậy mới và một lần nữa bao quanh cái ao. Nước trong ao không đóng băng, chỉ có một ít tuyết rơi đọng trên mép áo. Khi chúng tôi chuẩn bị đi tới, Khương Dương đột nhiên chỉ vào trong nước: "Mọi người nhìn xem, có cá!"
Quả thật, dưới lớp băng tuyết mỏng trên mặt áo, một con cá quay đuôi làm nước bắn tung tóe, trông khá to lớn và ở rất gần chúng tôi.
"Mẹ, con đi bắt cho mẹ ăn!" Khương Dương kích động chuẩn bị vào trong đống tuyết, trên mặt ao có một đống tuyết đọng cách mặt ao tâm nửa mét, là nơi gần cá lớn nhất. Nhưng như tôi nhớ lại, hình như không có gò đất nào ở đó.
Khương Dương nhảy quá nhanh, vừa muốn ngăn cản thằng bé đã nhảy xuống rồi. Sau đó, tôi chỉ nghe thấy một tiếng ùm, thằng bé ngớ ngẩn lao vào trong đống tuyết, nửa người chìm trong nước. Chỗ thằng bé nhảy vào hoàn toàn không phải là một gò đất phủ tuyết mà chỉ là một đám bèo đọng tuyết.
Khương Dương bị rơi vào trong nước, cũng có chút choáng váng, nhưng khi thằng bé định thần lại, phản ứng đầu tiên của thằng bé không phải là đứng dậy, mà là lao tới bắt cá. Tôi vừa giận vừa buồn cười, đứng trên bờ nghiêng người về phía trước, đưa tay kéo thẳng bé lên: "Lên đi!"
Thanh Sơn từ phía sau đưa tay cho tôi, cậu ấy sợ tôi rơi xuống nước. Một lúc sau Khương Dương mới leo lên, thằng bé thật sự bắt được cá, vừa ngoi lên, thằng bé ném con cá xuống tuyết trên bờ trước, sau đó mới nắm lấy tay tôi trèo lên. Bởi vì chiếc áo khoác dày thằng bé mặc đã ướt hết, lại rất nặng, suýt chút nữa tôi đã bị kéo xuống nước theo, Thanh Sơn ở phía sau một tay nắm lấy quần áo của Khương Dương, một tay kéo tôi lên.
Tôi thấy cả người thằng bé ướt sũng nước, còn muốn ôm con cá tuyết, vì vậy vì vậy tôi vỗ đầu thằng bé, nói: "Con không thấy lạnh sao? Trở về tắm nước nóng thay quần áo đi!" Thằng bé đang vay nước trên người, chộp lấy con cá lớn, lắc qua lắc lại, quần áo đầy nước và nặng trĩu, thằng bé đi như một chú chim cánh cụt, vừa đi vừa nói với tôi: "Mẹ ơi, cái ao này trước chỉ toàn cá nhỏ, sao giờ lại có cá to thế ạ?"
Tôi cũng không muốn nói chuyện với thằng bé nữa, cầm lấy con cá còn đang quẫy đuôi điên cuồng trong tay thằng bé, vẻ mặt cau có nói với nó: "Mau vắt nước trên người con đi."
Về đến nhà, Thanh Sơn múc nước nóng dự trữ trong bếp, tôi đi tìm quần áo cho Khương Dương, đợi thằng bé tắm xong, mặc quần áo sạch, quấn cho thằng bé một tấm chăn lớn, bảo thằng bé lên giường và đốt một đống lửa lớn. Pun một ấm nước sôi pha trà, tôi cho vài lát gừng vào, khi nước sôi, tôi pha cho thằng bé uống ba cốc liền.
Thằng bé uống một ngụm trà gừng cay cay, lè lưỡi. Thằng nhóc này đôi khi thật là thiển cận, uống canh gừng xong lén liếc tôi hai cái.
"Mẹ, bữa trưa mẹ nấu món cá phải không?"
"Con không ăn được cá." Tôi nói.
Thằng bé chỉ cười: "Nhưng con có thể nhìn mẹ ăn."
Thở dài trong lòng, tôi đứng dậy xoa đầu thằng bé rồi ra ngoài mổ cá. Loại cá này ít xương, thơm ngon, không có mùi bùn đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận