Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 243
Khi cha tôi nói điều này, dường như ông ấy đã cười rất tươi. Lúc ấy tôi nghe cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào. Bây giờ hồi tưởng lại, tôi lại cảm giác được rất nhiều tình cảm không cần nói rõ ra.
Mỗi một đoạn ký ức nhớ lại đều là thói quen lúc đó.
"Khương Dương, con cho chân vào trong chăn." Tôi đột nhiên mở miệng trong bóng tối.
Khương Dương bên kia vang lên một trận sột soạt. Một lát sau, thằng bé tò mò hỏi tôi: "Mẹ, làm sao mẹ biết con duỗi chân ra bên ngoài vậy?"
Tôi nói: "Con làm gì mẹ cũng biết hết."
Khi tôi nói câu đó ra khỏi miệng lại là một trận hoảng hốt. Mẹ tôi dường như cũng nói với tôi những lời này."Con làm gì mẹ cũng biết hết." là sau khi tôi đã làm những điều mà mẹ tôi không cho phép. Chẳng hạn như khi tôi ăn vụng đồ ăn vặt mà mẹ tôi không cho phép tôi ăn, hoặc khi tôi làm hỏng những thứ trong nhà và liều mạng tìm cách che giấu. Khi đó tôi tuyệt đối không thích những lời này. Bởi vì giọng nói của mẹ làm cho tôi cảm thấy mình giống như Tôn Ngộ Không không thoát khỏi lòng bàn tay Như Lai Phật Tổ là mẹ.
Bây giờ tay bà ấy không còn nữa. Và tôi đã hiểu rằng nó không được sử dụng để bẫy tôi, nó được sử dụng để bảo vệ tôi
"Thật sự con làm cái gì mẹ đều biết a?" Khương Dương và tôi phản ứng không giống nhau. Thằng bé hiển nhiên không có kế thừa tính phản nghịch của tôi, mà là càng muốn kiểm chứng lời nói này của tôi là thật hay giả. Cho nên nó rất nhanh liền tiếp tục hỏi tôi: "Mẹ, vậy mẹ biết bây giờ con đang làm cái gì không?”
Tôi không nghĩ ngợi trả lời: "Con đang nghịch hạt sồi trong chăn."
Khương Dương phát ra thanh âm thán phục: "Mẹ thật lợi hại nha!"
Đứa nhỏ ngốc này, dưới gối đầu nó đặt một đống hạt sồi, mỗi buổi tối đều lén lút lấy ra chơi, còn nghĩ rằng tôi không biết. Hơn nữa, hạt sồi khi va chạm vào nhau phát ra tiếng lạch cạch nhẹ nhàng, tôi cũng nghe rõ.
"Đi ngủ sớm một chút đi."
中-
Buổi sáng, mặt đất đầy sương trắng, trên cửa sổ cũng đều kết sương, từng đạo hoa văn màu trắng phủ đầy mặt đất.
"Cái này giống như hoa vậy." Khương Dương chỉ vào sương hoa ngưng kết trên mặt đất nói, lại không biết nhặt một chiếc lá từ đâu lên. Trên lá khô cũng ngưng đọng sương: "Cái này giống như là mọc một tầng lông trắng!"
Thanh Sơn đi dạo trong sân, bỗng nhiên ôm một cái thùng nước tưới rau đặt ở cửa. Tôi liên đến bên cạnh, vừa quay đầu nhìn thì thấy trong thùng kia đóng băng. Sau đó Khương Dương cũng chú ý tới, nó liền ngồi xổm xuống trước mặt cái thùng kia, chọc chọc vào khối băng không dày kia một lúc lâu.
"Đây là băng!" Khương Dương vẫn là lần đầu tiên thật sự nhìn thấy băng, tò mò vô cùng, ba chiếc móng vuốt cạo tới cạo lui trên mặt băng, lại gõ gõ, vui vẻ đến mức cả đầu đều sắp đâm vào trong thùng.
Cuối cùng, Khương Dương một móng vuốt chọc thủng khối băng kia. Thằng bé liền treo băng trên móng vuốt của mình, đem ra soi dưới ánh mặt trời, còn đưa tới đây cho tôi xem."Mẹ ơi, mẹ xem này, thủy tỉnh lớn trong suốt!" Nó vẫn nhớ về tấm kính to dày mà nó đã nhìn thấy trong thư viện thành phố trước đây.
Thanh Sơn bình tĩnh hơn Khương Dương rất nhiều, dù sao cậu ay cũng sinh ra sớm hơn vài năm, đã sớm nhìn thấy mùa đông, rất nhanh đã đi làm việc của mình. Chỉ có Khương Dương còn hưng phấn mang băng chạy tới chạy lui trong sân, lúc thì treo băng lên cành cây, lúc lại đặt ở trên nắp giếng.
Sau khi ăn sáng, thằng bé lại mang băng lên một lần nữa.
"Nhỏ đi rồi." dưới ánh mặt trời tảng băng lại nhỏ đi một vòng, khi sờ vào sẽ thấy một ít nước chảy ra. "Băng gặp nóng sẽ tan ra." Tôi thấy thằng bé có vẻ tiếc nuối, nói: "Ngày mai sẽ có."
"Ngày mai sẽ có nhiều hơn sao?"
"sấ"
Tôi nói như vậy, buổi tối liền lấy ra một cái chậu lớn đổ nước vào bên trong rồi đặt chậu ở trong sân.
"Như vậy sáng mai sẽ có băng lớn a?" Khương Dương nằm sấp bên chậu hỏi tôi.
"Sáng mai sẽ biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận