Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 41

Đi ở ven đường nó nhìn thấy dâu đất tiếp, sẽ duỗi móng vuốt ra hái, rồi bỏ vào một cái túi trước áo của mình. Quần áo trẻ em tôi tìm được chỉ có cái này là đằng trước có một cái túi lớn, quái vật nhỏ thích nhất cái này, bởi vì nó ngẫu nhiên tìm thầy đồ chơi gì cảm thấy hứng thú ở ven đường đều sẽ bỏ vào túi trước ngực.

Lúc này cũng thế, nó nhìn thấy một khóm dâu đất là dừng lại, ngồi xổm xuống hái tất cả quả nhỏ trước mặt, bỏ vào trong túi, nhưng nó hiển nhiên không có kinh nghiệm, ngay cả những quả màu xanh màu vàng cũng hái.

Tôi nhìn thấy động tác của nó, thả giỏ trúc và cuốc đang xách trong tay xuống, ngồi xổm bên cạnh một khóm dâu đất, nhặt một quả dâu đất màu xanh trong túi của quái vật nhỏ rồi đút vào miệng nó.

Mũi của quái vật nhỏ nhăn lại, kêu ô a một tiếng.

Tôi lại đút cho nó một quả màu vàng, mặt của nó không nhăn như vừa rồi nữa, nhưng vẫn lè lưỡi một cái. Cuối cùng tôi nhặt một quả màu đỏ đút vào miệng nó, lúc này quái vật nhỏ vui vẻ lắc cái đuôi.

Tôi cảm thấy nó đại khái đã hiểu loại nào ngon, bèn kéo cái túi lớn trước áo nó, tìm hết mấy quả màu đỏ ít ỏi ở bên trong ra, cho vào miệng của mình, rồi quay đầu xách giỏ và cuốc tiếp tục đi về phía trước.

Đi được mấy bước, phát hiện quái vật nhỏ phía sau không đi theo, quay đầu nhìn thoáng qua, quái vật nhỏ đứng ngây ngốc tại chỗ, móng vuốt kéo miệng túi của mình, mắt trợn tròn nhìn những quả xanh quả vàng khó ăn còn lại bên trong, sau đó lại nhìn tôi.

Dáng vẻ kia ngốc đến nổi bong bóng.

"Đi nhanh một chút." Tôi nói với nó.

Quái vật nhỏ bình bịch chạy tới, đi theo phía sau tôi, một cái móng vuốt nắm quần của tôi. Khi tôi đi về phía trước, chú ý thấy nó đang ăn những quả chưa chín trong túi, bị chua đến mức lông mày biến thành chữ bát lộn ngược.

Tôi không nhịn được cười một cái.

Lúc đến ruộng trồng mầm cây ớt, nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của quái vật nhỏ, tôi vẫn không nhịn được cười. Người lớn đều là người xấu xa nhất thế giới, làm cha mẹ càng là như thế, năm đó khi tôi còn bé, cha mẹ mua dâu đất về nhà, tôi mới ăn hai quả, đã thấy hai người bọn họ cười tủm tỉm cầm một nắm lớn dâu đất làm bộ cho vào miệng, sau đó giấu tay sau lưng, hai ba lần dâu đất trong bát đã hết rồi. Lúc ấy tôi còn nhỏ, tưởng là bị bọn họ ăn hết thật, ngây ra một lát rồi che mắt khóc òa lên.

Thấy tôi khóc, cha mẹ mới nhìn nhau cười to, lấy dâu đất giấu sau lưng ra đặt ở trước mặt tôi, dỗ tôi nói: 'Vừa rồi lừa con thôi, không ăn không ăn, đều ở đây hết. ' 'Cha mẹ trêu con đấy, khóc nữa là chúng ta thật sự ăn hết không để lại cho con đâu. '

Nước mắt của tôi còn chưa khô, nghe xong lời này, mắt đỏ lên vội vàng đưa tay ôm bát đựng dâu đất vào lòng mình, mếu máo nói với hai người họ: "Cha mẹ xấu, không thích cha mẹ!"

Bọn họ nghe xong, lại cười ha ha xấu xa, một chút cũng không biết hành vi của mình tạo thành tổn thương lớn như thế nào với trẻ con. Tôi mơ hồ hơi có thể cảm nhận được tâm tình của bọn họ khi đó.

Ngồi xổm ở bờ ruộng tách đất trước đó đã làm tơi ra, trồng từng hạt mầm cây ớt xuống, lại sang một bên gánh nước tưới mầm. Mồ hôi làm ướt lưng tôi, trên mặt cũng toàn là mồ hôi, lưu lại từng đường dấu vết mờ mờ trên mặt.

Tưới được hơn nửa mảnh ruộng, tôi nghe được tiếng bước chân của quái vật nhỏ đang đến gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận