Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 217

Chuong 217Chuong 217
"Nơi này không xa lắm, lái xe mất năm ngày là đến nơi, lúc trước nó nằm dưới đường cao tốc Bắc Cam.”
Tôi từ chối mà không cần suy nghĩ: "Không cần."
Tống Tú không bỏ cuộc, bà ấy quay đầu nhìn Cao Viễn ngẩng đầu trông chờ cách đó không xa rồi nói với tôi: "Thật ra chuyến đi lần này là do thằng bé Cao Viễn muốn chúng tôi đến, bởi vì sau lần trước thằng bé vẫn muốn mời cô đến sống chung một chỗ với chúng tôi. Thằng bé nói một mình cô và con trai sống ở đây rất bất tiện. Nhưng thằng bé lại xấu hổ, cuối cùng vẫn là tôi và chú thằng bé kéo thằng bé đến đây, tôi cũng không dài dòng lải nhải lắm chuyện, có gì đều nói thẳng."
"Cao Viễn cũng đến tuổi lập gia đình rồi, nhưng cô cũng biết người trên thói đời này không còn bao nhiêu, một nửa kia không phải dễ tìm, hết lần này đến lần khắc thằng bé không chịu chấp nhận hai cô gái trong thôn chúng tôi, cuối cùng mới nói thật với tôi, nói muốn đón cô về chung sống. Thằng nhóc Cao Viễn nhà chúng tôi là một người thông minh, cần mẫn và chịu khó, xử lý tốt mọi việc trong nhà, bây giờ trong nhà chỉ có một mình thẳng bé. Nếu cô bằng lòng đồng ý thì hai người có thể đến với nhau, chăm sóc lẫn nhau. Có thể tôi nói có hơi đường đột nhưng thế giới này bây giờ chính là như vậy, được chung sống và giúp đỡ lẫn nhau tốt lắm mà." "Tôi thấy Cao Viễn thích cô, sau này chắc chắn sẽ đối với cô rất tốt, Khương Linh à, cô cảm thấy thế nào?"
Tôi nghe bà ấy nói xong, cũng không phản ứng øì, chỉ lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi không cần, cũng không muốn rời khỏi nơi này."
"Ây." Tống Tú thở dài, dáng vẻ có hơi thất vọng nhưng cũng không tiếp tục khuyên nhủ tôi, bà ấy nắm tay cô gái nhỏ vảy đen vẫn luôn im lặng quay về, quay về bên cạnh người đàn ông trung niên kia và Cao Viễn.
Chắc là bà ấy đã nói với Cao Viễn nên sắc mặt Cao Viễn lộ ra vẻ thất vọng, cậu ta lại bị người đàn ông trung niên đẩy một cái, sau đó cậu ta xoa đầu đi về phía tôi.
Bỗng Khương Dương ôm chặt lấy cánh tay tôi, tôi nhìn thằng bé với ánh mắt kỳ quái, lúc này tôi mới nhận ra cánh tay kia của tôi cũng bị Thanh Sơn ôm. Hai người bọn họ, mỗi người ôm lấy một bên cánh tay tôi, nhìn Cao Viễn đang đến gần khiến tôi có hơi buồn cười.
Cao Viễn ở trong ánh mắt hai người họ thẹn thùng nở nụ cười, nói: "Ừm, đã lâu không gặp nhị, cô còn nhớ tôi không, tôi tên là Cao Viễn." Cậu ta giới thiệu lại tên của mình thêm một lần."Tôi nhớ đứa bé lần trước là vảy trắng đi, đứa trẻ vảy đen này cũng là con trai cô nhỉ?"
Tôi nói: "Không phải, nhưng cậu ấy cũng là người nhà tôi." Cao Viễn: 'A, thì ra là như vậy." Cậu ta nói xong câu này, hình như không biết nên nói tiếp như thế nào.
Tôi thấy cậu ta có vẻ nghẹn đến mức sợ hãi nên nói thẳng: "Thật sự xin lỗi, tôi không muốn rời khỏi nơi này, càng không muốn sống chung với người khác, có lễ cậu uổng công chuyến này rồi."
Cao Viễn xua tay: "Không sao, không sao, là tôi đột ngột đến đây thôi."
"Nhưng mà... tôi rất muốn lập gia đình với cô, tôi bảo đảm sao này chắc chắn sẽ đối xử với cô thật tốt, cũng sẽ chăm sóc tốt hai người họ! Cho nên cô có thể suy nghĩ thêm một chút được không? Cao Viễn nói: "Bây giờ cô không cần trả lời tôi vội, chúng tôi phải đến thành phố Hán Dương một chuyến, lúc về sẽ đi ngang qua đây, đến lúc đó tôi lại hỏi cô nhé!"
Nói xong cậu ấy không đợi tôi trả lời mà xoay người chạy đi.
Người đàn ông trung niên thấy Cao Viễn chạy về, ông ấy võ vai Cao Viễn và nở một nụ cười vui vẻ khi người khác gặp họa, sau đó ông ấy bị Tống Tú dùng cùi chỏ huých vào tay. Người đàn ông nhịn cười, ôm Hạt Vừng hình như đang cười lên xe.
Bọn họ đến bất ngờ, rời đi cũng rất nhanh. Ngược lại, thật ra tôi không bối rối chút nào, tôi định đi xe ba bánh về nhà nhưng hai người một trái một phải kia hoàn toàn không muốn buông tôi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận