Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 201
Khương Dương lén lút nói vào lỗ tai tôi: "Thực vật mà anh ấy trồng đều không mọc lên được."
Xem ra không chỉ có Khương Dương không có chút tài năng nào đối với săn thú, Thanh Sơn cũng không có tài năng đối với gieo trông. Tôi cảm thấy cái tình huống này khá buồn cười, cho nên cùng Khương Dương ngồi xổm ở đó nở nụ cười.
Thanh Sơn lại đây, nhìn thấy chúng tôi đang cười, cảm thấy rất tò mò: "Hai người đang cười cái gì?"
Tôi nắm lấy miệng của Khương Dương, không cho thằng bé nói chuyện, tự mình trả lời: "Chúng tôi đang cười một con kiến, vừa rồi có một con kiến đi ngang qua trước mặt chúng tôi, bỗng nhiên té ngã."
Thanh Sơn nghe được đầy đầu dấu chấm hỏi, Khương Dương ngược lại như là đột nhiên bị điểm huyệt cười, khống chế không được cười khúc khích, phát ra tiếng nhịn cười, giống như một quả bóng đang bị bay hơi.
Tôi thuận miệng nói một câu, thật sự có buồn cười như vậy sao? Khương Dương cười cả buổi sáng, sau đó tôi dẫn bọn họ đi chém chổi sắt, còn nghe thấy thằng bé bỗng nhiên cười ra tiếng.
"Khương Dương, con đang cười cái gì?"
"Đang cười con kiến té ngã kia." Khương Dương nói: "Vì sao con kiến sẽ té ngã vậy mẹ?”
Tôi nghĩ nghĩ nói: "Có lẽ bởi vì nó trượt chân?"
Khương Dương: “Ha ha ha ha hai”
Tôi nói: "Còn có lẽ là bởi vì cục đá quá trơn, nó dẫm phải nước."
Khương Dương: "A ha ha ha ha hat”
Tên ngốc này, giống như sắp cười tắt thở.
Thanh Sơn giơ một cây chổi sắt rất lớn lại đây: "Cây này có thể chứ?" Nhìn thấy Khương Dương còn đang cười, cậu ấy lộ ra biểu tình không thể hiểu được, sau đó chuyên chú với cây chổi sắt trên tay.
"Bên kia còn có hai cây chổi sắt lớn."
"Em đi xem.”
Cây chổi sắt là một loại thực vật có thể dùng để làm chổi. Cây chổi trong nhà của chúng tôi quét chỉ còn thừa cái đầu trụi lủi, nếu không làm cây chổi cũng không có gì để quét rác.
Sinh mệnh của cây chổi sắt này rất kiên cường, mọc ở khắp nơi, từng cây từng cây liền kề vào nhau, chạc cây rất nhiều, lá cây rất nhỏ. Cây cao nhất có thể cao đến hơn nửa người, thấp cũng sẽ đến đầu gối người.
Những cây chổi sắt này chém về, trải trên mặt đất phơi khô, lá cây chà xát một chút sẽ rớt, sau đó còn lại rất nhiều chạc cây, cột mấy cây vào nhau ép thật chặt, là có thể làm một cây chổi, đương nhiên nếu muốn làm đẹp là cần kỹ xảo, Khương Dương và Thanh Sơn sẽ không thể đảm nhiệm loại nhiệm vụ này.
Loại chổi sắt này thường dùng để làm chổi quét sân. Nếu phải làm chổi, tôi dứt khoát đem lông chổi cũng làm.
Chém xong chổi sắt, tôi lại đi rút rất nhiều ngọn cỏ mang. Dùng ngọn cỏ mang làm lông chổi dùng để quét tro bụi và rác nhỏ trong nhà, cũng cần mang về phơi khô, sau đó loại bỏ sợi lông màu trắng phía trên, cuối cùng kết thành một cây chổi.
Lúc rút nhánh cỏ mang, tơ mang trưởng thành giống như là hạt giống bồ công anh trưởng thành, nương theo sức gió bay tới gần đó, bay lả tả một mảng lớn, nếu là không cẩn thận, hô hấp nặng một chút là có thể hít vào trong lỗ mũi.
Chờ đến năm sau, những hạt giống này sẽ mọc ra càng nhiều cỏ mang. Một năm lại một năm nữa, tất cả sinh mệnh giống như đều là đang không ngừng kéo dài.
Không cần tự hỏi về ý nghĩa của sự tồn tại của mình, đã không có các loại định nghĩa phức tạp khác nhau mà một xã hội áp đặt cho chúng ta, tôi bây giờ thật giống như là cỏ dại trong núi kia, bình tĩnh sinh hoạt.
Thanh Sơn có một ngày mang về cho tôi hai gốc cây đậu phộng.
Đậu phộng mà lúc trước tôi từng tìm được trên kia cánh đồng hoang kia ở rừng trúc, đáng tiếc bị tôi trông thử đã chết, sau đó tôi không còn nhìn nơi nào còn có đậu phộng nữa.
Tôi hỏi Thanh Sơn là đậu phộng này từ đâu ra, Thanh Sơn nói là ở trên núi, tôi quyết định đi xem với cậu ấy. Mất nửa ngày, ba người chúng tôi mới rốt cuộc đi tới giữa sườn núi kia mà Thanh Sơn nói.
Nơi này cho tới bây giờ tôi chưa từng tới, trong núi quá lớn, nơi tôi đi đa số là phía dưới sườn núi, đi sâu vào trong, bình thường sẽ không đi lên trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận