Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 144
Thanh Sơn vẫn ngồi ở một bên, ôm lá ngải cứu khô đã cháy gần hết.
Sau khi nằm xuống, ngửa mặt lên trời, tôi thấy bầu trời đầy sao.
Khi một người đứng trên mặt đất, người ấy chỉ có thể nhìn thấy một khu vực nhỏ, nhưng khi người ấy nhìn lên bầu trời như thế này, người ấy có thể nhìn thấy một khu vực rộng lớn, nhịn không đã cảm khái bầu trời thật rộng lớn.
Tôi nhìn lên bầu trời, vỗ nhẹ vào lưng Khương Dương trong tay và ngâm nga một giai điệu không rõ.
Mùi ngải cứu cháy thoang thoảng, trong bụi cỏ có tiếng dế kêu.
Bên bờ ruộng, cạnh bờ ao và dưới chân núi, từng mảng lớn cỏ chè vè* đã ngả sang màu hồng, đợi đến mùa thu, những ngọn cỏ này sẽ biến thành màu trắng, người đi lướt qua bên cạnh nó có thể bị tơ bám đầy người.
Chú thích: Cỏ chè ve - Miscanthus sinensis Anderss, thuộc họ Lúa - Poaceae: Cây dùng làm giấy, làm củi đun nấu gạch và lấy lá làm tranh lợp nhà chòi. Thân cây dùng nấu nước để rửa vết thương do hổ, báo gây ra cho người, dịch cây tươi giã nát đồng thời được dùng uống trong.
Giữa những chiếc lá sen chen chúc trồi ra những nụ hoa sen tròn tròn, cả khoảng không gian vẫn mang một màu xanh lá. Chim rừng vịt hoang càng lúc càng nhiều, mỗi buổi tối bay tới chui vào bên ao, dưới bóng râm ở mặt ao tràn đầy lông vũ.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, hôm nay vẫn là một ngày nắng nhiệt độ cao. Khương Dương sốt cao cả một ngày, nhiệt độ gần như đã hạ xuống hẳn, nhưng mấy ngày sau đó thỉnh thoảng thằng bé vẫn còn sốt nhẹ. Cả người Khương Dương không có tỉnh thần, ăn cũng ít hơn bình thường rất nhiều. Thằng bé lại bị rụng hai cái răng, càng lúc càng không muốn ăn gì, ngay cả tiếng be be gọi cũng không thấy, ngày nào cũng ngậm chặt miệng uể oải cúi đầu, cái đuôi cũng ỉu xìu rũ xuống trên mặt đất.
Có lẽ bởi vì không thoải mái nên Khương Dương vô cùng thích quấn quýt lấy tôi, dáng vẻ giống như đã biến trở về thuở bé, tôi đi đâu nó cũng muốn đi theo, ôm được chân tôi thì sẽ không buông tay nữa.
Lúc đầu tôi còn muốn xuống ruộng làm việc nhưng khi trông thấy dáng vẻ Khương Dương khó chịu đến như thế, tôi lại không đành lòng kéo nó đến dưới ánh nắng mặt trời phơi nắng, đành phải tạm thời hoãn công việc lại mấy ngày, cách một hôm lại nhờ Thanh Sơn ra đồng tưới rau, nhổ cỏ. Bản thân tôi thì ngày nào cũng ôm Khương Dương ngồi bên đường hóng gió, để cho nó nghỉ ngơi thật yên ổn.
Khương Dương yếu ớt iu xiu tôi nhìn cũng rất lo lắng, ngay cả Thanh Sơn ban đầu chẳng cảm thấy gì cũng bị lây nhiễm từ chỗ tôi, bắt đầu lo lắng theo.
Bây giờ, Thanh Sơn đã quen thuộc với hoàn cảnh sống xung quanh, để cậu ấy ra ngoài một mình tôi cũng yên tâm. Tôi và Khương Dương ở nhà, Thanh Sơn ra ngoài làm việc trở về sẽ mang cho Khương Dương chút đồ lúc trước thằng bé thích ăn. Thỉnh thoảng còn mang thêm chút sâu nhỏ kỳ lạ, vài hòn đá nhỏ, trái cây không biết hái từ trên cây nào, đem về để cho Khương Dương chơi.
Lại qua thêm vài ngày, tôi nhớ tới cạm bẫy ở trên núi nên để Thanh Sơn lên núi nhìn một chút. Kết quả lúc Thanh Sơn trở về từ trong núi còn mang theo một đống đồ đạc lớn.
Một cành thanh mai cực lớn, trên chạc cây treo đầy quả thanh mai trĩu nặng, một bó hoa kim châm hoang dã vàng óng, một túi đậu xanh không biết nhổ từ đâu, hai con vịt hoang và một con cú mèo nhỏ đang bị mắc trong lưới.
Hoa kim châm vàng óng và thanh mai đã hấp dẫn được sự chú ý của Khương Dương, thằng bé thò người ra khỏi ngực tôi, nhưng chẳng bao lâu sau, ánh mắt nó đã dừng lại trên con cú mèo con mắc kẹt trong lưới kia.
Lông vũ của cú mèo nhỏ có màu xám trắng, hai con mắt tròn vo xoay chuyển tứ tung, có lễ trên đường đến đây nó đã giãy giụa cả đường nên trong lưới còn dính mấy sợi lông vũ. Lúc này nó đang bị treo ngược lên, rầm rì kêu hai tiếng. Con cú này còn quá nhỏ, chắc hẳn vẫn chưa biết bay, không biết đánh bay đánh ba thế nào ma lại đụng trúng lưới, bị quấn chặt.
Khương Dương đã hăng hái hơn chút, thằng bé xuống khỏi lồng ngực tôi đi tới, ngồi xổm trước mặt cú mèo nhỏ kia. Con cú và thằng bé đối diện nhau, cú mèo nhỏ lại vẫy cánh giãy giụa thêm một lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận