Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 281
Con mèo này ở chỗ của chúng tôi, Khương Dương còn cho nó ăn cá, thỉnh thoảng khi tôi làm cá rửa cá, trông thấy nó ở bên cạnh, cũng sẽ ném nội tạng cho nó, nhưng nó thì hay rồi, sau những lúc như thế, vẫn cứ không hề tới gần tôi.
Cho nên nói, tại sao tôi chẳng yêu thích gì mèo? Chính là bởi vì cảm thấy bọn nó quá kiêu ngạo, không dễ thân cận.
Tôi vừa nghĩ như thế, mở mắt ra, thì nhìn thấy con mèo quýt lúc nãy còn nằm trên cành củi đã chạy tới chỗ không xa trước người tôi. Khoảng cách này không xa không gần, đuôi của nó chậm chạp đung đưa, như là đang suy nghĩ cái gì. Tôi và nó nhìn nhau một lát, sau đó vươn tay.
Mèo quýt do dự một chút, tiếp đó lặng yên không tiếng động đi tới, dùng đầu lông xù của mình cọ cọ trên tay của tôi.
Loại xúc cảm mềm mại ấm áp rất tốt, lông cọ trên tay còn có chút ngứa ngứa. Tôi nhìn nó cọ tay của tôi, đoan trang ngồi xổm ở đó, ánh mắt tựa như là đang nói cho phép tôi sờ.
Khoảng cách gần như vậy, tôi thấy rõ cái tai bị đứt của nó, đó là vết thương cũ. Nếu như không phải bởi vì cái tai bị đứt này, có lễ nhìn nó sẽ càng đáng yêu hơn.
Tôi đưa tay sờ sờ đầu của mèo quýt, nó bị tôi sờ nheo mắt lại, râm ri một tiếng.
Lúc này, tôi nghe được một tiếng không nhịn được cười từ đỉnh đầu truyền đến, ngẩng đầu nhìn lên, Khương Dương thu thập rau dưa trong sân vậy mà lại nằm bò trên đầu tường. Vẻ mặt thằng bé không nhịn được cười, cho dù che miệng vẫn phát ra tiếng hì hì nín cười.
Tôi có hơi mất mặt, dù sao trước đó tôi từng nói với thằng bé, tôi không thích mèo, kết quả hôm nay bị thằng bé trông thấy tôi đang sờ con mèo quýt kia. Hình như mèo quýt cũng bị Khương Dương đột ngột lên tiếng làm giật nảy mình, dựng lông lên, từ dưới tay tôi trượt một chút vọt ra ngoài, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Tôi thu tay lại, ngẩng đầu đối mặt với Khương Dương trên đầu tường. Thằng bé rụt đầu lại, buông tay từ đầu tường tụt xuống. Một mình tôi ngồi ở đó, tự suy nghĩ một chút cũng vui vẻ.
Bắt đầu từ ngày đó, con mèo quýt kia thấy tôi ngẫu nhiên cũng sẽ tới gần cọ cọ chân cọ cọ tay, chỉ là vẫn như cũ không muốn tới quá gần Thanh Sơn. Có đôi khi chúng tôi ở trong ruộng, hoặc là đi trên đường trong thôn, nhìn thấy con mèo quýt kia, Khương Dương đều sẽ lớn tiếng hô 'mèo quýt' chào hỏi với nó.
Bởi vì tôi nói đó là con mèo quýt, cho nên Khương Dương tưởng äó là tên của nó, vẫn luôn gọi nó mèo quýt. Nghe thấy tiếng của Khương Dương, mèo quýt đang đi trên nóc nhà, hoặc là đứng trên cành cây, sẽ dừng lại nhìn ve bên này một chút. Đại bộ phận thời gian đều là nhìn chúng tôi một chút, sau đó tiếp tục đi như chưa từng có gì xảy ra, chỉ có số ít mấy lần, nó sẽ meo một tiếng như đáp lại.
Thấy Khương Dương và mèo quýt nhiều lần chào hỏi, lại thấy tôi thỉnh thoảng sẽ sờ sờ con mèo quýt kia, Thanh Sơn cũng bắt đầu học gọi mèo quýt, có điều cậu ấy tương đối đáng thương, mỗi lần mở miệng gọi mèo quýt, con mèo kia đều chạy không quay đầu lại, chỉ để lại Thanh Sơn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Mỗi lần nhìn thấy cái biểu cảm không rõ tại sao của cậu ấy là tôi lại muốn cười.
Tôi nghĩ, chúng tôi đại khái xem như có thêm một hàng xóm.
Khi nước của dòng suối nhỏ ở cổng nhà chúng tôi càng ngày càng chảy xiết, tuyết trắng trên đỉnh núi phía xa hoàn toàn biến mất, cây đào bên khe suối của thôn nhô ra mầm nhọn, là tôi biết, mùa đồng đã hoàn toàn trôi qua.
Mùa xuân trước, cũng là lúc đầu mùa xuân, Khương Dương ra đời. Hiên tại bỗng nhiên tôi nhớ lại lúc này năm ngoái, thế mà lại sinh ra một chút cảm giác xa lạ với chính mình của lúc đó. Một năm này, bởi vì Khương Dương, bởi vì Thanh Sơn, tôi thay đổi quá nhiều, hoặc là nói, tôi khôi phục dáng vẻ ngày xưa quá nhiều.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận