Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 150
Tôi lại gần cẩn thận qua sát lưng Thanh Sơn một chút, phát hiện ra không chỉ có hai chiếc vảy này mà một vài miếng vảy khác trên sống lưng cũng đã bắt đầu bong ra, chuẩn bị rơi xuống.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sắp phải thay vảy sao? Nhưng tôi nhìn nơi vảy rơi xuống không hề có sự xuất hiện của vảy mới. Hay là cậu ấy bị bệnh nên mới rụng vảy? Nhưng nơi vảy bị rụng lại biến thành làn da bình thường, cũng không xuất hiện dấu hiệu của bệnh tật tổn thương, mà chính Thanh Sơn cũng không cảm nhận được bất cứ khó chịu gì.
"Gần đây sau lưng hơi ngứa." Thanh Sơn nói, không nhịn được vươn tay gãi gãi, kết quả ba miếng vảy lại bị cậu ấy gãi tróc ra.
Lời can ngăn của tôi còn chưa nói ra, vảy đã rơi xuống mặt đất. Khương Dương nhặt mấy miếng vảy đưa tới cho tôi, tôi nhíu mày quan sát một hồi, phát hiện ra những chiếc vảy đã rụng này không bóng loáng cứng rắn giống như những chiếc vảy lân còn hoàn hảo kia, mà đã hơi giòn, đường viền bên mép vảy cũng mỏng đi rất nhiều. Tôi thử dùng sức bẻ một cái, miếng vảy này lập tức bị tôi bẻ gãy.
"Thanh Sơn, cậu thật sự không cảm thấy khó chịu ở đâu đấy chứ?" Tôi không yên lòng, hỏi lại Thanh Sơn thêm lần nữa.
Cậu ay lắc đầu: "Không cảm thấy khó chịu, chỉ thấy ngứa sau lưng." Nói xong cậu ay lại định nâng móng lên gãi, bị tôi đè tay cản lại. Thấy tôi không cho phép, Thanh Sơn cũng buông móng vuốt xuống, không định tiếp tục gãi thêm.
Tôi cầm mấy cái vảy kia ngắm nghía, cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng người trong cuộc là Thanh Sơn lại chẳng lo lắng tẹo nào, vui vẻ đi cùng Khương Dương xuống sông bơi lội.
Tôi đứng trên bờ suy nghĩ một hồi không ra đầu mối, dứt khoát cũng xuống nước bơi lội. Trong nước có chút mùi tanh, nhưng không đến nỗi khó ngửi, mặt nước bị ánh sáng mặt trời truyên nhiệt nên hơi nóng nhưng từ phần bả vai xuống bên dưới lại rất mát mẻ. Tôi không xuống sâu dưới dòng nước thám hiểm như hai người kia, chỉ bơi bên vùng bờ sông khá nông, vừa bơi lội, vừa tìm kiếm trai sông.
Mùa này trai sông rất lớn, chỉ chốc lát sau tôi đã tìm kiếm được vài con trai ở dưới lòng sông, con lớn to ngang hai bàn tay của tôi, con nhỏ thì cũng cỡ một bàn tay. Tôi ở bên này vớt trai, Thanh Sơn thì vẫn như mọi lần, tiếp tục vui vẻ mò cá khắp chốn.
Tôi bơi trong làn nước một lúc rồi lên bờ, chân trần giẫm lên tảng đá ở bãi sông, lòng bàn chân suýt chút nữa đã bị mấy tảng đá phơi nóng bỏng đó làm chín, quần áo trên người chẳng mấy chốc đã khô ráo, nhưng chúng lại không khác gì lớp dưa muối ướp trên người, tôi chỉ có thể tới dòng suối trong veo cạnh đó giặt giũ một chút.
Thanh Sơn và Khương Dương ôm cá lên bờ, tôi kiểm tra lưng của cậu ấy một lát, phát hiện ra vảy sau lưng cậu ấy lại mất vài miếng, gần như sắp rụng sạch.
Tôi ngồi bên dòng suối nhặt rau dại, chuẩn bị lát nữa nấu canh cá, trong đầu bỗng lóe lên ánh sáng.
Phải chăng chỗ vảy trên lưng họ khi còn nhỏ có tác dụng để bảo vệ cột sống, đến khi lớn lên, khi cơ thể đã đủ khỏe mạnh, lớp vảy trên lưng không còn tác dụng nên mới bong tróc ra? Nghĩ như vậy, tôi lập tức yên tâm hơn hẳn. Dù sao, suy đoán này của tôi cũng tốt hơn so với việc bị bệnh.
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày tôi đều kiểm tra tình hình vảy sau lưng của Thanh Sơn, đến khi Khương Dương nói chuyện càng lúc càng trơn tru, hàm răng cũng mọc ra đầy đủ, thì toàn bộ lớp vảy sau lưng Thanh Sơn cũng rụng sạch, chỉ để lại một mảng vảy nối liền với vùng đuôi.
Trong lòng tôi vẫn còn lo lắng như cũ nhưng Thanh Sơn lại đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, còn an ủi ngược lại tôi.
"Thế này người càng thoải mái hơn, lúc trước mỗi lần muốn duỗi lưng đều duỗi không nổi." Thanh Sơn nghiêm túc nói.
"Không sao thật chứ?" Tôi hỏi.
"Không sao thật mà." Thanh Sơn đáp lời.
"Không sao thật chứ?" Khương Dương lặp lại câu hỏi của tôi, hỏi xong, thằng bé lại tự trả lời: "Không sao thật mà."
Từ khi Khương Dương biết nói chuyện, thằng bé đã hoàn toàn biến thành một cái máy lặp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận