Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 177
Hố đào rất sâu, Khương Dương nói đào càng sâu thì càng yên tĩnh, ngủ càng thoải mái.
Con cú mèo bị chôn trong đất, Khương Dương tự mình chôn, cuối cùng dựng một tấm bia đá nhỏ trước khối đất nhỏ, trên đó viết chữ "Cú mèo" một cách xiêu vẹo. Tôi dạy hai chữ này, đó cũng là những chữ đầu tiên mà Khương Dương học được ngoài tên của ba người chúng tôi, mặc dù rất phức tạp nhưng thằng bé nhớ rất Kĩ.
Chiếc lồng trống trong phòng chính được đặt ở đó, không còn con chim nào bay lượn và thủ thỉ trong đó nữa.
Buổi trưa, Khương Dương chợp mắt, nhưng tôi không ngủ.
Tôi đứng dậy và bước ra khỏi cửa, đi đến khoảng trống bên cạnh ngôi nhà. Kết quả còn chưa tới, đã thấy Thanh Sơn ở đó. Cậu ấy ngồi bên cạnh phần mộ nhỏ, trong tay làm một bó hoa đại, cậu ấy đang vùi đầu đem những bông hoa dại kia buộc chung một chỗ.
Thấy tôi đến gần, Thanh Sơn ngượng ngùng gãi cổ, mở miệng nói: "Tôi không muốn chợp mắt, nên ngồi đây một lát."
Lúc này mặt trời rất chói chang, không khí oi bức, như thể trận mưa xối xả đêm qua không hề tồn tại. Tôi đi dưới nắng, thấy hoa vàng rực rỡ dưới chân, có chút chói mắt.
"Thanh Sơn, đừng buồn." Tôi đi tới bên Thanh Sơn, cũng giống như Khương Dương xoa đầu cậu ấy. Cậu ấy nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: "Tôi chẳng qua chỉ buồn có một chút."
Nói xong, cậu ay cao giọng, ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: "Cô nói sau này chúng ta đều sẽ chết, vậy sau này nếu tôi chết, tôi cũng có thể an táng ở đây sao? Tôi thấy nơi này rất tốt ."
"Sau này chờ sau khi tôi chết, tôi cũng có thể chôn ở bên cạnh nhà thì thật tốt."
Tôi sng người một lúc, sau đó dùng sức xoa đầu cậu ấy: "Cậu và Khương Dương nhỏ tuổi hơn tôi, đến lúc đó tôi đi trước các người." Tôi ngồi xuống, nắm lấy đám cỏ xanh mềm mại dưới tay, quay đầu nhìn về phía phần mộ nhỏ, trong lòng tôi chợt nảy ra một ý niệm mơ hồ.
Tại sao những ngôi mộ lại tôn tại? Có lẽ, lý do tồn tại của nó là để gửi gắm nhớ nhung?
Tôi đột nhiên hỏi Thanh Sơn: "Cậu thấy nơi này là một chỗ tốt, sẽ ở nơi này vĩnh viễn sao?"
Thanh Sơn gật đầu: "Trước đây tôi đã nói rồi, tôi muốn vĩnh viễn cùng các người sống chung một chỗ với nhau."
Tôi sẽ luôn ở đây, đây đã là nhà của tôi. Những ngày sắp tới, tôi sẽ không còn lang thang nữa, dù sau này có đi bao xa, đây vẫn là nhà của tôi.
Những suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu tôi trở nên rõ ràng.
"Thanh Sơn, giúp tôi dời một phiến đá khác tới đây." Tôi và Thanh Sơn nói xong, liền trở vào trong nhà lấy cuốc, đào thêm một cái hố to bên cạnh huyệt nhỏ.
Hố đã đào được một nửa, Thanh Sơn giúp tôi chuyển các phiến đá về phía sau, cậu ấy muốn giúp tôi đào một cái hố, nhưng tôi từ chối.
Sau khi đào xong hố, tôi lấy một mẫu than nhỏ chuẩn bị viết hai cái tên lên phiến đá đã được làm sạch, chờ lát nữa dùng dao khắc lên. Trước khi viết, tôi nghĩ mình sẽ viết rất ít, nhưng thực tế tôi đã viết nhiều hơn tôi nghĩ rất nhiều. Đặc biệt là cái tên bên trái, tôi đã viết nó ra gần như không chút do dự.
Sở dĩ tôi thành thạo như vậy có lẽ là do hồi nhỏ nhà trường bắt phụ huynh ký tên, sợ thi không tốt bị mắng nên tôi đã luyện tập theo nét chữ rất nhiều lần, rồi bí mật tự mình viết vào bài kiểm tra.
Khi cầm dao lên khắc theo nét chữ, tay tôi hơi run. Một giọt nước rơi trúng phiến đá làm nhòe đi những vết đen, một điểm biến thành hình tròn.
Thanh Sơn ngồi xổm bên cạnh tôi, ngơ ngác nhìn một lúc rồi cẩn thận đưa tay vuốt tóc tôi giống như tôi vừa xoa đầu cậu ấy vậy.
Cảm nhận cái chạm nhẹ nhàng trên đầu, tôi lau những vết ướt trên mặt. ...
Sau khi Khương Dương ngủ trưa xong, đến mảnh đất trống, phát hiện bên cạnh mộ của cú mèo nhiều thêm một cái bia mộ lớn, có chút kỳ lạ hỏi tôi: "Mẹ ơi, trong này chôn ai?"
Tôi đưa tay chạm vào hai cái tên được khắc một cách xiên vẹo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận