Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 97
Vừa rồi lúc đi múc nước, tôi ở ven đường hái không ít lá cây cho Khương Dương, còn có vài đóa hoa trắng như tuyết. Tôi nhớ trước cổng trường trung học của tôi có trồng hai loại hoa này, hình như là gọi là hoa mộc lan, hàng năm lúc nở hoa đều bị các học sinh hái xuống, bởi vì hoa này từng đóa từng đóa lớn, vừa trắng vừa thơm, nằm ở giữa lá xanh biếc cực kỳ xinh đẹp, tôi cũng từng ngứa tay hái một đóa về nhà.
Mấy lần lúc tập thể dục buổi sáng hiệu trưởng hói đầu nhắc nhở không nên hái hoa nhưng vẫn sẽ có người đi hái, ngay cả cành cũng bị bẻ đi, ông tức giận giăng hai tấm lưới bên gốc cây. Sau này học lớp 11, đằng trước cổng trường sửa đường nên hai cây mộc lan lâu năm bị đào đi.
Khương Dương rất thích hương vị của hoa ngọc lan trắng, chỉ nhặt cánh hoa này ăn. Tôi để cho thằng bé ngồi ở một bên ăn, cầm khăn lông thấm ướt lau sạch vết thương cho thiếu niên vảy đen.
"Không cần lau." Cậu ấy tránh ra sau: "Lau rồi cũng bẩn thôi."
Tôi hoài nghi không biết rốt cuộc cậu ấy có từng sạch sẽ hay không nên bèn hỏi: "Cậu chưa tắm bao giờ à?"
Thiếu niên vảy đen nói: "Gặp sông thì đôi khi sẽ lấy nước dội một ít, trời mưa chuyển lồng sắt ra bên ngoài dội cả một buổi tối thì đã sạch sẽ. " Tôi phát hiện khi cậu ấy kể chuyện của mình, biểu cảm rất bình tĩnh giống như căn bản cậu ấy không nhận ra mình bị ngược đãi. Nếu như từ khi sinh ra đã trải qua cuộc sống như vậy, có lẽ đó mới là bình thường nhất đối với cậu ấy.
Tôi cũng không nói đạo lý với thiếu niên vảy đen, trực tiếp cố định người lại dùng khăn lông lau nhanh vết máu và bụi bặm xung quanh vết thương cho cậu ấy. Thùng nước biến thành màu đen mà còn chưa lau sạch, tôi chỉ có thể dẫn Khương Dương đi xách một thùng nước mới trở vê.
Bây giờ Khương Dương cũng không thể rời khỏi tôi một chút, một tay cầm một đóa hoa trắng lớn đang ăn, tay kia nắm tay tôi cùng đi múc nước.
Tôi thay nước cho thiếu niên vảy đen ba lần mới rửa sạch vết thương của cậu ấy, sau đó tôi phát hiện xung quanh vết thương của cậu ấy đã mọc da non. Tôi nghĩ khả năng phục hồi đáng kinh ngạc như vậy có lẽ là sự đền bù cho bọn họ.
Lúc tôi rửa sạch vết thương cho thiếu niên vảy đen, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không có, tôi cũng hoài nghỉ cậu ấy có phải không cảm giác được đau đớn hay không. Hơn nữa trong quá trình này, cậu ấy còn dùng một loại ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa đáng tiếc nhìn khăn lông trong tay tôi. Loại khăn mặt rẻ nhất mua trong cửa hàng, chất lượng không tốt lắm, vừa lau vừa rụng lông.
Tôi đặt khăn mặt qua một bên đi rót nước, lúc trở về thấy thiếu niên vảy đen lặng lẽ đưa tay sờ cái khăn mặt kia, thấy tôi trở ve thì cậu ấy lập tức rụt tay lại, lắp bắp nói với tôi: "Cái này rất mềm."
Tôi đi tới đưa khăn cho cậu ay
Thiếu niên vảy đen hiểu ý của tôi, sau khi nhận lấy khăn mặt dán lên mặt, lộ ra nụ cười như trẻ con. Tôi luôn quên rằng cậu ấy vốn là một đứa trẻ có hình hài to xác của người trưởng thành.
"Bẩn rồi.."Một lát sau thiếu niên vảy đen cầm khăn mặt nhỏ giọng nói với tôi. Trên mặt cậu ấy cũng bẩn, bởi vậy khăn mặt dán lên sao có thể không bẩn cho được.
Tôi cam một xấp khăn mặt tới, lúc này tháo ra một cái mới ném cho cậu ấy, lại mang tới một thùng nước dùng khăn mặt mới lau người cho Khương Dương. Trước đó Khương Dương vẫn luôn sạch sẽ, thì lúc này là lúc thằng nhóc bẩn nhất từ khi sinh ra.
Tôi lau người cho Khương Dương một lần, thay cho thằng bé một bộ quần áo mới, thằng bé thoạt nhìn cũng dễ chịu hơn không ít, còn rung đùi đắc ý. Tôi ngồi ở phía sau rửa đuôi cho thằng bé, Khương Dương ôm móng vuốt cười, vừa rửa xong thì lăn vào trong lòng tôi.
Tôi xử lý xong Khương Dương, quay đầu nhìn thấy thiếu niên vảy đen đang ngủ, tôi đưa cho cậu ấy cái khăn lông mới đặt ở bên cạnh đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận