Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 276
Đã lâu lắm rồi tôi không đón năm mới, từ khi tai họa bắt đầu, tôi cũng rất ít khi dừng lại ở một nơi quá lâu, người bên cạnh tới tới lui lui không ở lại đến một năm. Từ ngữ ăn tết đã sớm không còn ý nghĩa với tôi, nhưng dù sao nó cũng khác, bởi nó tượng trưng cho khoảng thời gian hạnh phúc rõ ràng và sâu sắc nhất trong ký ức của tôi.
Tôi đã từng rất chán ghét cảnh bà cô họ hàng đi chúc năm mới, không thích họ hàng mồm năm miệng mười nói liên miên can nhan không thích bọn nhỏ bướng bỉnh nhà họ hàng, đến khi bọn họ đều trở thành một cái bóng không thể với tới trong trí nhớ, tôi mới phát hiện tôi khát vọng hoài niệm cuộc sống mà tất cả mọi người còn sống thật tốt như thế nào.
Tôi muốn bắt đầu từ năm nay, sau này mỗi một năm, đều có thể đón tết cùng Khương Dương với Thanh Sơn.
Trong nhận thức của tôi, ăn tết nên rất náo nhiệt, nhưng ba người chúng tôi, ngoại trừ Khương Dương thích nói chuyện một chút, tôi và Thanh Sơn đều không thích nói chuyện, hình như cũng không sôi nổi lên được. Có điều, cái này cũng không ảnh hướng đến sự mong đợi của Khương Dương và Thanh Sơn đối với hoạt động 'ăn tết' mới mẻ này, sau khi bọn họ nghe tôi nói đơn giản một chút số chuyện phải làm để ăn tết, cả hai đều tràn đầy phấn khởi bày tỏ muốn giúp đỡ.
Một người đi ra vườn đào một rổ rau mang về, một người đi nấu nước làm lông cho gà rừng, cầy hương, lợn rừng, tôi thì ngồi xổm ở bên giếng nước rửa rau lột hành, tôi quyết định hôm nay làm chút món ăn đặc biệt, làm sủi cảo.
Tôi cắt hai miếng thịt khô lúc trước còn lại, thái hạt lựu, lại lấy nấm mới mọc trên cành cây phong ở góc sân, cũng xé ra rồi thái hạt lựu, hai thứ trộn lại với nhau làm loại nhân thứ nhất. Sau đó cắt thịt heo rừng tươi và rau cải trắng, băm hỗn hợp, làm loại nhân thứ hai. Đây là nhân của hai người tôi và Thanh Sơn ăn, của Khương Dương tôi làm cái khác, nhân rau cải trắng trộn rau cải xanh, nhân củ cải, còn có nhân khoai lang hạt dẻ, cái nhân khoai lang hạt dẻ này tôi cũng chưa từng ăn, là dùng hạt dẻ khô ngâm nước, ngâm nở ra, rồi cắt nát trộn cùng với khoai lang, tôi cũng không biết cuối cùng làm ra có ngon hay không.
Ngoài ra tôi còn dùng con gà rừng kia hầm canh, dùng hạt tiêu, ớt và tỏi băm nấu tương ớt, sủi cảo chấm tương ớt, kích thích vị giác lại giải ngấy. Chỉ là chuẩn bị số nhân này thôi đã bày một tấm thớt bát và chậu, Khương Dương ngồi bên cạnh tấm thớt, chỉ vào chậu hạt dẻ và khoai lang băm nhỏ: "Mẹ ơi, cái này có thể ăn chưa?"
"Không thể."
"Vậy cái này có thể ăn không?" Cậu bé lại chỉ bát nhân hỗn hợp rau cải trắng và rau cải xanh. "Không được."
"Ồ." Thằng bé nâng má ngồi ở đó chờ.
Tôi thêm lửa ở trước lò, thuận tiện nói với Thanh Sơn đang nhào bột: "Thanh Sơn, không cần dùng sức như vậy, cậu xem chậu đã sắp bị cậu nhào vỡ rồi kìa." Cậu ấy ngại ngùng cười cười, sau đó quả nhiên thả nhẹ sực lực.
Mặc dù Thanh Sơn có thể không biết gói sủi cảo, nhưng loại chuyện như nhào bột này giao cho cậu ấy vẫn hoàn toàn không có vấn đề, bột cậu ấy nhào tốt hơn tôi nhiều, lúc trước chúng tôi làm bánh ăn, đều là cậu ấy nhào bột, về phần Khương Dương, thằng bé giúp Thanh Sơn giữ cái chậu.
Thanh Sơn nhào bột xong, cùng Khương Dương ngồi đối diện tôi, nhìn tôi gói sủi cảo. Tôi dùng một cái chai bia màu xanh có cổ dài cán vỏ sủi cảo, ép vỏ sủi cảo lớn đến hơn nửa bàn tay, rồi múc nhân lên, gấp đôi vỏ sủi cảo, thu lại ở giữa, bóp hai bên, tiếp đó khép kín miệng lại, cũng chỉ thời gian mười mấy giây đã gói xong một cái sủi cảo.
Gói một cái sủi cảo thịt khô nấm, ném vào bên trái trong mâm lớn, Thanh Sơn lập tức lấy cái sủi cảo mập mạp đó xếp ở một bên trên vải trắng. Lại gói một sủi cảo cải xanh cải trắng, ném ở bên phải trong mâm lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận