Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 136
Tôi lấy đá quây dưới bóng cây, nhóm lửa nướng bánh và cá.
Buổi chiều, chúng tôi trở về với rất nhiều cá. Cá nhiều như vậy, tôi nghĩ chắc phải phơi khô hoặc ướp muối rồi để dành ăn dần.
Chúng tôi quay trở lại và đi ngang qua sân của một gia đình trong làng, thấy bên trong có rất nhiều hoa dã quỳ nở rộ, ngoài ra còn có mấy khóm hoa nhài lớn. Trước đây nhà bà ngoại tôi cũng trồng hai loại hoa này, lại còn trông một loại cây lá móng, tương truyền loại cây lá móng này có tác dụng đuổi rắn.
Có Khương Dương, người thích ăn hoa lá ở đây mà chúng còn có thể phát triển tốt như vậy là nhờ giống cây này lớn nhanh và nở hoa nhiều. Quả nhiên, khi Khương Dương nhìn thấy những bông hoa mới nở, thằng bé lập tức chạy đi hái một bó về nhà.
Buổi tối, tôi nấu rau dền tìm được trong hồ cho Khương Dương, rau dan luộc sẽ tiết ra nước màu đỏ, cho nên thứ đặt trước mặt Khương Dương là một bát rau màu đỏ tươi.
Khi tôi còn nhỏ không chịu ăn, mẹ tôi mua rau đền, đổ nước canh vào cơm rồi nói với tôi: "Con xem gạo có màu đỏ rồi này, con ăn vào sẽ thông minh hơn đấy!" Tôi tin đó là sự thật nên ba ấy cho bao nhiêu là tôi ăn bấy nhiêu. Vì vậy, theo tôi, món ăn này chỉ dành cho trẻ em. Lúc đầu còn tưởng chỉ có Khương Dương thích, nhưng lúc đang ăn lại bắt gặp ánh mắt của Thanh Sơn... Tôi kêu Khương Dương chia cho cậu ấy một ít.
Rồi hai đứa ăn xong quay lại cười với tôi bằng hai cái "miệng máu”, thật là đáng sợ, trước khi đi ngủ tôi còn bắt hai đứa đánh răng hai lần.
Thời tiết nắng nóng kéo dài, tôi nghĩ rằng đây là thời điểm nóng nhất, nhưng đột nhiên thời tiết thay đổi, trời bắt đầu mưa khi tôi thức dậy vào buổi sáng sớm. Hơn nữa, trời mưa không ngớt kéo dài hơn mười ngày liền. Trời mưa to vào ban đêm, mưa nhỏ vào ban ngày và thường nặng hạt hơn vào buổi trưa.
Vì trời mưa nên nhiệt độ cuối cùng cũng giảm xuống một chút, ít nhất tôi không cần quạt khi ngủ nữa.
Trong những ngày mưa liên tiếp này, những con nòng nọc bé nhỏ ở các bãi nước ven đường nhanh chóng lớn thành ếch bốn chân, tránh khỏi cái chết vì thiếu nước, đã nhảy xuống con mương gần đó kêu ộp ộp từng con một trong ao.
Vì vậy, tôi cảm thấy rằng gần như chỉ sau một đêm, tiếng kêu của những con ếch ngày càng to hơn.
May là lúc trước tôi đã đốn đủ củi, nếu không củi trên núi bây giờ không thể nhóm lửa. Ngoại trừ những ngày mưa đường trơn và lầy lội ra thì thực ra tôi cũng khá thích thời tiết như thế này, tôi có thể thoát khỏi cái nóng oi ả, rau ngoài đồng thì khỏi lo bị khô.
Buổi chiều, mưa tạnh dần, chỉ còn lất phất vài hạt mưa, chúng tôi không mở ô, chỉ xách sọt đi hái đào. Một vệt mưa mát lạnh phả vào mặt, bầu trời đầy mây và gió nhẹ làm cho cả người tôi cảm thấy rất thoải mái.
Trời mưa đã lâu, dưới gốc cây đào già là dòng nước suối chảy xiết, khiến thực vật thủy sinh hai bên đung đưa không ngừng, nước thường trong vắt cũng trở nên có chút đục ngầu.
Những quả đào rất giòn và ngọt, một số quả mềm đã bị côn trùng cắn, tôi hái và ném chúng sang một bên, tôi chọn một quả to màu đỏ và ném cho Khương Dương và Thanh Sơn. Cành đào tương đối giòn nên tôi không dám trực tiếp giẫm lên, tôi đứng trên chiếc ghế mang theo mà hái, Thanh Sơn ở bên cạnh giúp tôi giữ ghế.
"Quả kia to kìa!" Cậu ấy chỉ vào một quả đào trên cành cạnh tay tôi.
Khương Dương làm theo, không ngừng kêu to.
Tôi ném quả đào trong tay xuống bãi cỏ bên dưới, đợi Khương Dương nhặt lên, tôi đưa tay ra hái quả đào mà cậu ấy nói, nhưng hơi xa, tôi không với tới được.
Tôi giãm lên thành ghế nên hơi chao đảo, Thanh Sơn thấy tôi run lập tức hoảng hốt đưa tay ra định đỡ tôi, nhưng vừa buông ra, chiếc ghế tôi đang đứng suýt chút nữa bị đổ. Cậu ấy vội vàng đỡ lại chiếc ghế đẩu. Tôi với lấy cành đào nên không bị ngã, chỉ lắc đầu cười trừ với cậu ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận