Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 126
Nó bị mấy con bọ bò vào, nhưng tôi không biết là loại bọ gì, lúc đầu chỉ hơi tấy đỏ, sau đó tê rần, một lúc sau thì sưng đỏ cả mu bàn tay.
Bản thân tôi cũng không để ý, tôi ngồi đó thu dọn mấy cành cây mà chúng tôi kéo về, nhưng Khương Dương và Thanh Sơn lại rất để ý đến những vết đỏ trên tay tôi. Sau khi tay tôi sưng lên, Khương Dương không thể ngồi yên, cây dành dành cũng không ăn nữa, thằng bé bê một chiếc ghế đẩu nhỏ đến, dựa vào lòng tôi, nhìn chằm chằm vào tay tôi, giống như chỉ cần nhìn như thế thì tôi có thể khỏi.
Ngoài ngứa và tê ra, tôi thực sự không cảm thấy gøì khác, tôi nghĩ đó là chuyện nhỏ, vì vậy tôi tiếp tục làm việc, nhưng Thanh Sơn cũng im lặng ngồi xuống, rồi lặng lẽ xếp những cành cây khác, cậu ấy sử dụng móng vuốt nên nhanh hơn nhiều. Sau một lúc, tôi thấy mình không có việc gì để làm, tôi lấy một cái rìu và chuẩn bị chặt thân cây thành từng khúc củi.
Thân cây có rất nhiều đốt nhỏ, khi dùng rìu chặt xuống, vết chặt lập tức gãy ngang. Tôi chặt rất nhanh, tiếng lách cách cứ vang lên. Thanh Sơn và Khương Dương dán mắt vào bàn tay sưng tấy của tôi và theo dõi chuyển động lên xuống của tay tôi.
Thanh Sơn không nhịn được nói: "Để tôi chặt cho." Tôi lau mồ hôi trên mặt, nhìn đôi mắt to tròn gần bằng Khương Dương của Thanh Sơn, đưa con đao trong tay cho Thanh Sơn. Chặt củi thì không có øì để dạy, chỉ cần củi đã chặt có thể nhét vào bếp, Thanh Sơn chặt những thân cây to lớn đó thành từng đoạn, tôi phân loại những thân cây đó ở bên cạnh, xếp từng cái một lên nhau rồi bẻ cành cây, buộc thành từng bó nhỏ, sau khi phơi khô thì trực tiếp đưa vào bếp để nhóm lửa.
Nhìn tôi làm như vậy, Khương Dương cũng chạy đến giúp tôi nhặt những thân cây lên, thậm chí còn đi theo tôi để dựng chúng lên.
Chặt củi xong, tôi ra giếng lấy nước rửa tay rửa mặt, ngâm đôi bàn tay sưng đỏ vào chậu, mát lạnh dễ chịu, nhúng tay vào nước, tôi thử rờ bàn tay sưng tấy.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Thằng bé nhỏ giọng kêu, giống như đang muốn an ủi tôi.
Tôi lấy tay ra khỏi nước, lắc lắc rồi véo ngón tay sưng tấy, Khương Dương nghĩ tôi véo sẽ rất thoải mái nên thằng bé dùng tay mình véo cho tôi, véo khá mạnh.
Thật ra thì bị véo có chút đau, nhưng Khương Dương thực sự rất ngoan nên tôi cứ để thằng bé véo như thế một lúc. Vừa nhéo thằng bé còn vừa thổi vào tay tôi, dí sát mặt vào mà thổi, nước bọt bắn lên tay tôi, trong miệng thằng bé có mùi cây dành dành. Ngam nghĩ một hồi mới nhớ tới cây dại này có khá nhiều rệp, sợ hai đứa này cũng gặp phải bọ độc nên tôi đun nước ngải cứu khô pha vào nước tắm cho hai đứa nhỏ tắm, trong chậu nổi lên từng đợt bong bóng nhỏ. Tôi cũng tự ngâm, không biết có phải do nước lá ngải cứu hay không mà đến đêm tay tôi đã bớt sưng, chỉ là trên người có mùi ngải cứu, trước đó tôi đã bôi một chút nước ép cỏ nên giờ mùi trên người càng trở nên kì lạ.
Tối đang ngủ thấy đuôi của Khương Dương mát lạnh, lập tức đặt lên mu bàn tay đang nóng rát của mình lên và cảm thấy vô cùng dễ chịu. Khi Khương Dương ngủ say rồi, cái đuôi của thằng bé vẫn lắc, tôi giữ chặt đuôi nó, nó cũng không phản đối gì, thằng bé ngoan ngoãn để tôi giữ, chỉ có chóp đuôi thỉnh thoảng nhúc nhích. Sau đó, khi tôi buông đuôi nó ra, thằng bé sẽ dụi mắt nhìn tôi rồi đặt cái đuôi mát lạnh của nó lên mu bàn tay tôi.
Hai ngày sau tay tôi đã khỏi hẳn, thấy mu bàn tay tôi đã trở lại bình thường, Khương Dương và Thanh Sơn rốt cuộc cũng không nhìn chằm chằm vào tôi nữa.
Lúc này khắp nơi vang lên tiếng vo ve, ong bướm bay đến ngày càng nhiều. Khương Dương thích hái hoa và ăn chúng, lúc này mấy con ong thích bay trên hoa nên trong lúc không để ý, Khương Dương đã bị chúng đốt. Nhưng con ong này thực sự xui xẻo, người chúng chích là Khương Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận