Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 199
Tôi không nói hai lời, khiêng cô gái hoa kia trở về trong ruộng, để nó đứng ở chỗ nên đứng.
Khương Dương tìm được bù nhìn mà tôi làm cho thằng bé, người bù nhìn của thằng bé lùn nhất, mặc một bộ quần áo màu vàng.
"Mẹ, cái đuôi đâu?” Khương Dương vòng quanh người bù nhìn một vòng, cũng không tìm được cái đuồi.
"Người bù nhìn không có cái đuôi." Tôi nói với thẳng bé.
"Nhưng con có mà." Khương Dương xách cái đuôi của mình lên.
"Vậy con tự mình làm thêm cái đuôi cho nó." Tôi thuận miệng nói, Khương Dương đã thật sự đi tìm nguyên liệu làm cái đuôi. Một nhánh cây mang theo lá dài, cắm ở phía dưới thân của người bù nhìn. Thằng bé còn rất có tình anh em, thay người bù nhìn của Thanh Sơn cũng tìm một cái đuôi cắm lên. Nhưng cái đuôi này nhìn không giống hai cái đuôi trên người bọn họ, càng giống như là cái đuôi gà rừng đã ăn ngày hôm qua.
"Mẹ, con có thể mang người bù nhìn của con đặt cạnh bù nhìn của mẹ không ạ?" Khương Dương ôm người bù nhìn của mình lại đây muốn đặt ở gần tôi.
"Không được, bởi vì lãnh địa của con ở đằng kia" Tôi dùng nhánh cây vẽ một vòng tròn bên cạnh một cánh đồng khác cho thằng bé. Khương Dương vừa nghe bên kia là lãnh địa của mình, cũng không cứng đầu muốn đặt chung chỗ với tôi nữa, vui vẻ ôm người bù nhìn của mình qua bên kia.
Tôi cũng chia lãnh địa cho người bù nhìn màu xanh của Thanh Sơn.
Ba người bù nhìn ở ba phương hướng khác nhau, gió thổi qua thì quần áo trên người chúng nó sẽ bay bay. Mấy ngày đầu, đám chim sẻ này đúng thật là không dám đến gần, nhưng là không quá vài ngày chúng đã quen thuộc với ba người bù nhìn này, cho nên bọn chúng cũng không sợ, lại bắt đầu tốp năm tốp ba đậu trên trên đầu và cánh tay của người bù nhìn, còn để lại một ít phân chim màu đỏ ở phía trên, tôi đoán hẳn là nó đã ăn quả của cây thương lục nên mới thế.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Gần đó có một bụi thương lục rất lớn, quả của cây đã bắt đầu biến thành màu đen, nước sốt bên trong chính là màu đỏ.
Nhìn thấy những phân chim đó ở trên người bù nhìn, Khương Dương rất tức giận, giơ túi lưới chạy vào trong ruộng bắt chim sẻ. Thấy bộ dạng bắt chim sẻ của thằng bé, tôi sẽ cảm thấy may mắn, còn may là thằng bé không ăn thịt, nếu không thì có thể sẽ bị đói chết cho mà xem.
Hiện tại mùa này trời mưa không nhiều lắm, đồ ăn trong ruộng muốn tưới đều phải dựa vào gánh nước. Giữa trưa vẫn là rất nóng, nhưng tới vào đêm thì tất cả nhiệt độ trong không khí đều tan đi, nếu đứng ở trong sân một lát còn cảm thấy rất lạnh.
Sương trắng gió đêm thu, một đêm lạnh một đêm, đặc biệt là sau một trận mưa, sẽ làm cho người ta rõ ràng cảm giác được quả nhiên là mùa thu tới rồi. Tựa như câu nói kia, một tầng mưa thu một tầng lạnh, mỗi một trận mưa to qua đi, thời tiết sẽ càng lạnh một chút.
Trời càng cao, gió càng nhiều, cây cối trên núi có thể nhìn ra một chút màu đỏ mặc dù cách rất xa. Ngay trên sườn núi, một mảnh màu xanh lá trước kia bỗng nhiên xuất hiện mấy gốc cây có lá màu đỏ màu vàng như vậy. Lúc trước nếu là không đi vào trong núi thì cũng sẽ nhìn không thấy.
Buổi sáng tôi rời giường súc miệng rửa mặt, nhìn thấy mảnh đất trồng rau mà Khương Dương phụ trách kia trong viện mọc ra không ít mầm nhỏ, lập tức ngồi xổm bên ruộng nhìn nhìn. Góc xa nhất kia có sáu cây giống nhỏ, mới mọc ra tới hai chiếc lá cây tròn trịa, tới gần trong tầm tay của tôi có hai cây giống, lớn hơn nữa một chút, bộ dạng cũng không quá giống nhau.
Sáu cây non trong một góc là mầm dưa hấu, hai cây này trong tầm tay của tôi, chắc là mầm bí đỏ. Lúc trước ăn dưa hấu còn có bí đỏ, Khương Dương có thể đã làm đổ hạt vào nơi này.
"Mẹ?" Sau lưng vang lên tiếng của Khương Dương, thằng bé bưng cái ly súc miệng, vừa dụi mắt vừa đi lại đây, ngồi xổm bên cạnh tôi. "Con trông?" Tôi chỉ vào những choi non đó hỏi Khương Dương, Khương Dương gật đầu: "Ừ, hôm trước đã mọc ra rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận