Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 182

Chương 182Chương 182
Ba người chúng tôi ngồi đó và ăn hết quả dưa hấu lớn nhưng vẫn chưa hết thèm.
"Còn một quả dưa nhỏ đặt ở bên kia, khi nào chúng ta trở về thì hái nó mang về nhà đi." Đề nghị của tôi được hai người họ ủng hộ, thấy tôi cất hạt dưa hấu đi, lại nghe nói tôi muốn mang dưa hấu này về trông. Khương Dương và Thanh Sơn đều choáng váng, bởi vì bọn họ ăn dưa hấu không nhả hạt.
"Sẽ mọc dưa hấu trong bụng đó." Tôi nói như vậy là muốn dọa bọn họ. Kết quả Khương Dương lộ ra vẻ mặt hỏi tôi: "Thật vậy ạ? Nếu nó mọc ra, nó sẽ mọc thẳng ở trong miệng, con há miệng là có thể ăn rồi!"
Đứa nhỏ ngốc này.
Thanh Sơn không bị tôi lừa, cậu ấy giúp tôi thu dọn hạt dưa hấu trên mặt đất, có hơi đắc ý nở nụ cười: "Lúc trước tôi từng ăn, không có hạt dưa hấu trong bụng."
Hóa ra là bản thân đã biết.
Chúng tôi rửa mặt và tay ở trong nước, cầm theo một miếng dưa hấu ngọt đi tiếp về phía trước. Núi rừng thưa dần, ven đường xuất hiện ngôi nhà đầu tiên. Ngôi nhà này rách nát đến mức nóc nhà bay hết. Mấy năm trước, thời tiết khắc nghiệt, mưa to hay bão tuyết đều có gió lớn, có thể nó bị gió lớn thổi bay. Ngôi nhà hiện tại của chúng tôi được vây quanh bởi các ngọn núi nhỏ, trái lại không phải chịu chút thiên tai nào.
Phần lớn những ngôi nhà đứng lẻ loi trong không gian mở đều gặp nạn. Mấy năm trước tôi từng gặp cơn mưa đá rơi xuống bất ngờ, mà cục đá ấy to bằng nắm tay, nếu tôi ở bên ngoài không kịp tìm nơi trốn có thể bị đè chết.
Mặc dù bên trong căn nhà đã bị tàn phá nhưng ngoài sân vẫn là một màu xanh um tươi tốt, cây cối có khả năng thích ứng với thế giới mới này tốt hơn con người. Lúc này, không biết chủ nhã đã đi đâu nhưng trong cây cối được gieo trong sân, sau khi trải qua vài năm tàn phá, bây giờ càng phát triển hơn trước đây, gần như đã chiếm trọn toàn bộ sân vườn, còn mọc lên ở ngoài sân, tràn ngập náo nhiệt.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Trên tường sân là đám dây leo lên mọc lên rất dày, nhìn hình dáng thì có vẻ là bí đao, hoặc cũng có thể là dây mướp hay dưa chuột, khá khó để phân biệt chúng nó, bởi vì tất cả một tảng lớn đều quấn vào nhau. Nhưng tôi biết chắc chắn có bí đỏ, bởi vì năm ngoái tôi đã từng đến nơi này, còn hái một quả bỉ đó lớn mang về. Không biết năm nay có thể tìm thấy không nữa.
Nhìn qua cánh cửa sắt rách rát bên ngoài, tôi vẫn có thể thấy một góc cây hoa hồng và cành hoa chiếm nửa cái sân nhỏ, nhìn rất tùy tiện. Khi tôi đến đây và thấy nó vào năm ngoái, cây hoa hồng này không lớn như thế, hình như là biến dị bởi ban đầu nó là một cành khô. Trong sân đều có tất cả những loại cỏ dại và dây leo vắt ngang, từ những chiếc lá nhọn hoắt nhô ra từ đám cỏ, tôi có thể nhìn ra đây là cây ớt và cây cà.
Chắc hẳn chủ nhà trước của ngôi nhà này là một người chịu khó nên trong sân trồng nhiều loại cây và rau như vậy.
Đẩy cửa sắt ra, tôi dùng dao bổ củi mở đường để đi vào trong sân. Sau một lúc vượt qua bụi cỏ, tôi giật mình vì thấy một con vật xám xịt chạy qua, nó chạy trốn quá nhanh, thoáng một cái đã chui vào khe hở lan can rồi biết mất, tôi không thấy rõ nó là cái gì.
Tôi đi qua đi lại trong sân một vòng, không phát hiện có nguy hiểm nào thì mới vẫy tay bảo Khương Dương và Thanh Sơn đi vào.
"Khương Dương, con nhìn này." Tôi bẻ bụi cỏ sang một bên, Khương Dương nhìn thấy bên trong có hai quả dưa, vui mừng kêu lên: "Dưa hấu!"
"Không phải, đây là bí đỏ." Tôi ngồi xổm xuống hái một quả bí đỏ đưa cho Khương Dương ôm. Còn có một quả bí đỏ lớn hơn một chút, chỉ là xung quanh cuống dưa có hơi xanh, ở chỗ khác đều là màu vàng, hình như vàng sớm hơn năm ngoái một chút. Tôi bèn hái quả này xuống đưa cho Thanh Sơn.
Đi được hai bước, tôi lại nhìn thấy một quả bí đỏ khác giấu trong bụi cỏ, nhưng tôi không di chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận