Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 114
Năm ngoái thì tôi có đi nhìn ngó xung quanh nhưng năm nay thì không, có thể vì thế mà đã bỏ qua chỗ này. Trên bờ mảnh ruộng này có rất nhiều cỏ mần trau và rau sam, tôi từng hái rau sam về ăn, Khương Dương rất thích loại rau này, chẳng trách thẳng bé lại tìm được chỗ này.
Tôi tìm xung quanh, quả nhiên tìm được thêm tám cây ngô đồng, cây cao nhất đã cao bằng Khương Dương, cây thấp nhất cũng đã cao đến bắp chân. Vì đã trồng chết hạt giống một lần cho nên tôi cũng không nhổ mấy cây con này, cứ để chúng mọc ở đó, nhổ cỏ làm đất chỗ này cũng chỉ mấy ngày là xong.
Nhưng vẫn có chút tiếc nuối là vì hai cây non mà trước đó Khương Dương định ăn đã có bắp non. Tôi định mang về trồng thử, biết đâu lại có thể sống.
Buổi trưa chúng tôi về ăn cơm, tôi trồng hai cây ngô đồng gần cây chè ngoài sân. Lúc này Khương Dương đã biết bất kể là cây gì nhưng nếu tôi trồng thì không được nhổ lên ăn, còn phải tưới nước. Sau khi nhìn thấy tôi tưới nước cho hai cây ngô, thằng bé cũng tưới nước cho hai cái cây trước đó đã bị mình ăn mất một nửa.
Buổi chiều chúng tôi cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục cắt lúa mì, tiến độ so với tôi tưởng tượng nhanh hơn một chút, nguyên nhân chính là vì Thanh Sơn làm việc quá năng xuất. Cậu ay tuy gầy nhưng lại có sức hơn tôi rất nhiều. Sau khi thu hoạch lúa được một ngày, cậu ấy vẫn có thể chạy lăng xăng chuyển lúa lên tấm vải giấy dầu, thậm chí còn vác nặng hơn cả tôi.
Lúa mì được thu hoạch vào buổi sáng đã hơi khô sau khi phơi nắng cả buổi chiều, chúng được gom chúng thành từng đống rồi trải ra phơi trong phòng chính để lúa mì khô hẳn. Những cuộn vải giấy dầu lớn màu đỏ, xanh và trắng rất hữu ích, trải lúa mì xuống đất, sau khi phơi khô thì dùng chính những tấm vải giấy dầu phủ lên lúa mì.
Ngoài đồng còn hơn nửa mẫu lúa mì, ngày mai mới thu hoạch tiếp.
Hôm nay Thanh Sơn biểu hiện rất tốt nên tối nay tôi đã hầm cả một con gà tre để khao cậu ấy. Khương Dương cũng rất giỏi, thằng bé tìm được cây ngô giống, tôi ngâm một chậu măng khô để nấu cho thằng bé.
Trong bữa ăn, hai đứa trẻ đều rất vui vẻ.
Trẻ hay ăn nên dễ nuôi. Nhìn dáng vẻ vui vẻ ăn cơm của hai đứa, tôi lại nhớ đến đứa trẻ con nhà họ hàng năm xưa, đã lâu như vậy, tôi vẫn nhớ đến đứa trẻ đó. Khi đó cả đại gia đình, họ hàng quây quần bên nhau, đứa trẻ kén ăn không chịu ăn, lăn lộn khóc lóc dưới đất, nghĩ lại tôi vẫn thấy kinh hãi.
May mắn thay, Khương Dương của tôi không giống như những đứa trẻ hư hỏng đó. Tôi vốn là một đứa trẻ được nuông chiều nên tự cảm thấy may mắn là Khương Dương không có những hành động tồi tệ như tôi trước đây.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, tôi thấy bầu trời u ám, giống như sắp mưa, tôi lập tức có chút lo lắng.
"Thanh Sơn, chúng ta cần phải thu toàn bộ đống lúa mì trước khi trời mưa."
Thấy giọng tôi lo lắng, Thanh Sơn rất nghiêm túc gật đầu, tôi cầm liềm như một người lính sắp ra trận. Nhưng mới đi được hai bước, cậu ấy đã bị thu hút bởi một con bọ rùa mà Khương Dương bắt được.
"Hai đứa, nhanh lên nào." Tôi gọi hai đứa trẻ lớn nhỏ đang chụm đầu lại xem bọ rùa.
Lúc có nắng thì thời tiết thực sự rất nóng, nhưng một khi không có nắng thì mây mù mịt, gió thổi lồng lộng, loại thời tiết này khiến tôi rùng mình. Mặc dù hiện giờ vẫn chưa tới mùa hè, nhưng từ những hiện tượng trước mắt nhìn thế nào cũng giống sắp mưa.
Tôi đứng trên cánh đồng vừa cắt lúa mì vừa nhìn trời. Mây đen trên bầu trời càng ngày càng nhiều, xung quanh núi rừng truyền đến tiếng xào xạc, lá xanh bị gió mạnh thổi qua bên này, lộ ra những đường gân trắng phía sau.
Tôi tiếp tục cúi xuống làm việc nhưng động tác ngày một nhanh. Những con con trùng trong cánh đồng lúa mì bị tôi quấy rầy, vỗ cánh bay qua chân tôi, đậu xuống những mảnh ruộng xung quanh. “Khương Dương!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận